Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi với Tiền sư phụ vừa trốn vào trong rừng liễu được một lát thì Cẩu Tử xách rìu đuổi tới, cứ đi đi lại lại bên ngoài rìa, giống như đang tìm kiếm dấu vết của tôi.

Lòng tôi căng thẳng tột độ, chỉ cần hắn bước chân vào rừng liễu liền có thể phát hiện chúng tôi. Nhưng quái lạ một điều là hắn cứ loanh quanh ngoài rìa tới hơn mười phút, rồi chợt quay người bỏ đim

Sau này tôi mới được biết, cây liễu trong thuật ngữ được gọi là âm mộc, có tác dụng che mắt ma quỷ, điều này cũng giải thích tại sao Tiền sư phụ lại trốn ở đây.

Trông thấy Cẩu tử rời đi, tâm trạng của tôi mới được nới lỏng, ngồi dựa vào gốc cây, hỏi Tiền sư phụ chuyện gì đang xảy ra, có phải do quan tài nhà họ Hồ gây nên không?

Tiền sư phụ cười lạnh, nói: "Tiền Sâm ta một đời đã khiêng biết bao nhiêu quan tài, nếu chỉ là một cái quan tầm thường có ba xác, chẳng làm khó được ta. Ngươi có biết ba người nhà họ Hồ chết thế nào không?"

Tôi sửng sốt một chút: "Chẳng phải là Hồ ca ở bên ngoài có tiểu tam, quay về đòi ly hôn khiến vợ hắn phát điên chém chết hắn sao?"

"Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi!" Tiền sư phụ hừ một tiếng: "Sự việc có thể là do trưởng thôn của các ngươi cố ý tung tin ra ngoài, bà người nhà họ Hồ chết tuyệt đối không bình thường. Lúc đó ta đã thấy lạ rồi, nếu chỉ là một quan ba người sao lại phải cần dùng tới âm binh nâng quan?"

Nghe Tiền Sâm nhắc tới trưởng thôn, tôi chợt nhớ tới sáng nay ông ta có đưa ra một con rết bằng ngọc, thầm nghĩ phải chăng chuyện này là do nó gây ra, liền kể cho Tiền sư phụ nghe.

Nghe xong Tiền Sâm hừ lạnh một tiếng: "Quả nhiên là lão già này tính kế trên đầu nâng quan nhân. Ta không giải quyết chuyện này thì quả Tiền Sâm là con mèo chết!"

Sau đó, ông ta nói một lượt, tôi mới được biết rốt cuộc chuyện này là thế nào. Thì ra đúng như lời trưởng thôn nói, đêm qua Tiền Sâm đã rời đi rồi, quy tắc của nâng quan nhân là sau khi hạ huyệt sẽ không qua đêm tại chỗ, cho nên liền ra thị trấn bên ngoài Lương Sơn Khê ngủ. Trong giấc ngủ, chợt ông ta mơ thấy có một bé gái cầm đèn lồng cứ kéo tay mình.

Tỉnh dậy, lập tức cảm giác sự việc có gì không đúng, cho nên vội quay về Lưỡng Sơn Khê. Có điều khi về ông ta không trực tiếp ra mặt, mà ẩn mình trong rừng liễu, âm thầm theo dõi xem rốt cuộc là chuyện gì, bởi vậy tôi mới gặp ông ở đây.

Nghe Tiền Sâm nhắc tới bé gái cầm đèn lồng, tôi liền kể chuyện mẹ mình bị ám, nghe xong Tiền sư phụ nói tôi không cần lo lắng, bé gái đó không có ác ý đối với tôi, hơn nữa có nó, ở nhà tôi tuyệt đối sẽ vô sự.

Thực ra mãi về sau tôi mới được biết, cái đèn lồng màu xanh mà Tiền sư phụ bảo tôi cầm gọi là đèn dẫn hồn, dùng để dẫn đường cho vong linh người chết, bé gái kia là oan hồn bị đèn lồng hấp dẫn à theo tôi về nhà.

Đương nhiên việc này là của tương lai mới nói, còn lúc đó, chỉ nghe Tiền sư phụ nói cha mẹ mình không sao, lòng tôi liền thở phào. Có điều nghĩ tới Cẩu tử bị biến thành ma không đầu, trong lòng tôi vẫn hơi lo lắng, chỉ sợ hắn tìm được tới nhà. Với tình trạng của hai người, tuyệt đối không thể chống cự, tôi càng nghĩ càng bất an, định trở về nhà xem xét. Tiền sư phụ thấy vậy thì ngăn tôi lại, không cho ra khỏi rừng, nói rằng toàn bộ Lương Sơn Khê hiện giờ bị âm khí bao phủ, đầy rẫy thiết âm trùng, đi ra ngoài lập tức sẽ vong mạng.

Nói tới thiết âm trùng, tôi chắc rằng hầu hết mọi người đều không biết là gì.

Đây là một loại sâu không di chuyển trên mặt đất, chuyên ăn xâc chết, nếu bám vào người sống, có thể điều khiển hành vi của vật chủ, cho dù vật chủ có bị mất đầu cũng vẫn bị thao túng.

Lúc đó tôi không biết thiết âm trùng là cái gì, liền hỏi Tiền sư phụ. Ông ta giải thích sơ qua cho tôi: "Đêm trước cho gà trong Lưỡng Sơn Khê chết bất đắc kỳ tử, cũng là điềm báo trước rằng thiết âm trùng chuẩn bị tác quái. Tuy thiết âm trùng ghê gớm, nhưng nó cũng là một loại sâu, gà là khắc tinh của chúng. Cho nên gà nhà ngươi còn sống, thiết âm trùng tuyệt đối không dám bén mảng."

"Hơn nữa..." Nói tới đây, ông ta chợt dừng lại mấy giây rồi tiếp tục: "Thiết âm trùng chuyên ăn xác chết, chỉ sợ Lương Sơn Khê lần này sẽ biến thành một hố vạn thi."

Nghe Tiền sư phụ nói vậy, tôi hoảng sợ: "Theo lời của tiên sinh, chẳng phải người trong Lưỡng Sơn Khê đều chết hết sao?"

"Đó là điều không thể tránh khỏi." Ông ta đáp.

Tôi lập tức sốt ruột: "Tiên sinh biết nhiều như vậy, nhất định là có biện pháp đối phó với thiết âm trùng, tiên sinh không thể trơ mắt đứng nhìn cả thôn gặp chuyện chứ?"

Tiền sư phụ trừng mắt, nói: "Ta là thợ nâng quan, không phải đạo sĩ, không có năng lực này. Nếu không có rừng liễu này, chỉ sợ ta cũng đã bỏ mạng ở đây, ngươi cứ ở yên chỗ này đi, chờ mặt trời mọc, thiết âm trùng sẽ biến mất."

Nghĩ tới cả thôn đều phải chết thảm, tôi không đành lòng: "Nếu ông vô dụng như vậy, còn về đây làm gì?"

Tiền Sâm nghe tôi nói thế, gương mặt đột nhiên lạnh như băng, hừ một tiếng: "Ta về đây làm gì không cần phải giải thích với ngươi. Nếu ngươi cảm thấy không cam lòng thì cứ ra ngoài cứu người, ta tuyệt đối không ngăn cản!"

Thực ra lúc đó vì quá lo lắng nên tôi mới buột miệng, nói xong thì liền thấy hối hận. Tiền Sâm chẳng thèm để ý đến tôi, quay người vào trong rừng ngồi chờ đợi. Tôi đắn đo một chút, rồi đi tới nói xin lỗi, còn giải thích chỉ là quá lo lắng mà lỡ lời, hy vọng ông ta đừng để bụng.

Tiền Sâm nhắm hai mắt dưỡng thần, chỉ ừ một tiếng.

Nói thật, trong tình cảnh lúc đó, cho dù không đành lòng nhưng chính tôi cũng chẳng có can đảm tự đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể cùng ông ta chờ tới khi trời sáng.

Tới nửa đêm, trong Lương Sơn Khê bắt đầu vang kên những tiếng kêu gào thảm thiết, tôi nghe mà ớn lạnh sống lưng, nhưng hai chúng tôi không ai bước ra khỏi khu rừng.

Tôi thừa nhận rằng chính mình vô dụng, nhưng dưới tình huống lúc đó, tôi thật sự bất lực.

Mặt trời vừa ló lên, Tiền sư phụ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền từ từ đứng dậy, tôi cũng vội vàng dậy theo. Ông ta nói bây giờ tôi có thể về nhà, còn ông ta cũng chuẩn bị vào làng. Tôi hỏi ông ấy đi đâu, Tiền Sâm không trả lời.

Lúc đó toàn bộ tâm trí của tôi đều đang lo lắng cho cha mẹ cho nên cũng chẳng quan tâm nhiều, chạy về thôn.

Vừa vào trong thôn, tỉnh cảnh hiện ra trước mắt khiến tôi vô cùng kinh hãi, Lưỡng Sơn Khê cơ hồ đã biến thành địa ngục trần gian. Máu tươi vương vãi khắp nơi, những người hàng xóm thân quan đang nằm la liệt trên đất, mùi máu tanh tưởi xông lên nồng nặc.

Đầu óc tôi trống rỗng, chạy như điên về nhà, nhớ lại cảnh tượng lúc đó mà sống lưng tôi như có điện giật.

Thê thảm, vô cùng thê thảm!

Tôi giống như phát điên, chạy băng qua con đường như một địa ngục, thẳng tới sân nhà, gọi lớn: "Cha, mẹ, hai người có sao không?"

Tuy Tiền sư phụ nói sẽ vô sự, nhưng tình cảnh trong thôn quả thực quá đỗi tang thương, tôi chỉ e cha mẹ mình cũng có kết cục tương tự.

Chạy xuyên qua sân, tôi đẩy cửa lao vào phòng cha mẹ, hai người vẫn đang nằm trên giường không động đậy, tôi hồi hộp nhẹ bước tới lay lay cha.

Không phản ứng!

Lại quay qua lay người mẹ, cũng không có phản ứng, hơn nữa cảm giác lạnh ngắt truyền vào đầu ngón tay khiến sống mũi tôi cay xè, nước mắt trào ra. Bọn họ đã chết!

Lúc đó tôi giống như phát điên rồi, trong một đêm toàn bộ già trẻ gái trai, đến chó gà trong thôn cũng không một ai thoát.

Cho tới bây giờ nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, tôi không phát điên thật sự là may mắn. Tôi cứ đơ người quỳ gối trước thi thể cha mẹ, xe cảnh sát vào thôn tiếng còi hú inh ỏi cũng chẳng lọt vào tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK