Hai người Vương Tiểu Hổ lái một chiếc xe van màu đen, lên xe tôi quan sát một chút thì thấy phía sau chở một cái hòm lớn, không biết là gì.
Rời khỏi thị trấn không bao xa, tôi để ý xung quanh đã xuất hiện một tầng sương mù mỏng, tuy rất thưa nhưng vấn đề là giờ đã gần 10h sáng, nếu là sương mù tự nhiên thì đã sớm tan rồi mới đúng.
Hơn nữa vị trí này chỉ cách thị trấn rất gần, nghĩ tới đây tôi không khỏi thần sắc ngưng trọng. Vương Tiểu Long ngồi ở ghế phụ liếc mắt nhìn tôi một cái: "Để ý thấy không?"
Tôi gật đầu hỏi: "Các anh có cách giải quyết chứ?"
"Phải xem rốt cuộc nó là tình huống gì đã." Vương Tiểu Long nói: "Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi tới đây, chúng tôi cần phải biết chuyện bên trong, chứ cứ tùy tiện đi vào thì đừng nói đến giải quyết vấn đề, hai cái mạng này cũng chưa chắc giữ được."
Tôi biết với từng ấy sơ hở thì chắc chắn không thể lừa dối họ được, nhưng vấn đề là chuyện này liên quan đến mấy mạng người, là việc phải tù mọt gông, cho nên tôi vẫn như cũ không nói, còn họ thấy tôi im lặng thì cũng không truy vấn.
Từ lúc bắt đầu trông thấy sương mù, đã đi được thêm hơn 10 phút, giờ thì sương đã rất rõ ràng. Giao lộ phía trước đã bị cản sát phong tỏa, Vương Tiểu Hổ phải trình giấy chứng nhận của cảnh sát, chúng tôi mới được đi.
"Xét đến tính nghiêm trọng của sự việc, chuyện này đã bị bưng bít bởi cấp trên!" Vương Tiểu Hổ giải thích: "Anh cũng biết đấy, một số việc không nên cho người thường biết."
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng vẫn không nói gì, cứ như vậy khoảng 10p tiếp theo, tôi kéo cửa kính, thò tay ra thử thì có thể xảm nhận rõ khí lạnh.
Bình thường với tiết hè oi bức tháng sáu, có là nửa đêm cũng không lạnh như thế. Chúng tôi tới càng gần Lưỡng Sơn Khê thì sương mù càng dày đặc, Vương Tiểu Hổ giảm tốc độ xuống mức thấp nhất, chiếc xe như rùa bò mà đi. Cho tới khi tầm nhìn thật sự quá thấp, anh ta mới dừng xe, nói với tôi: "Hết cách, chỉ có thể đi bộ!"
Xuống xe, tôi thấy hai người mở cốp sau, lấy ra ba cái ba lo đen trong hòm, đưa cho tôi một cái, nói: "Đeo lên đi."
Ba lô rất nặng, tôi kéo khóa xem thử thì thấy bên trong là lương khô, còn có đèn pin, liền biết họ định dẫn tôi vào núi.
Nói thật là tôi rất không muốn tới gần Lưỡng Sơn Khê, nhưng dù sao tụ sát trận cũng là do chính tay tôi tạo ra, bởi vậy không nói lời nào, đeo ba lô lên lưng.
Vương Tiểu Hổ có chút ngoài ý muốn, nhìn tôi nói: "Có biết chúng tôi định đi đâu không?"
Tôi đáp: "Lưỡng Sơn Khê? Còn có thể đi đâu."
"Biết đi Lưỡng Sơn Khê mà anh không sợ?"
"Có sợ thì các anh cũng không thả tôi đi." Tôi nói: "Nếu đã vậy, thì sợ hãi phỏng có ích gì?" Nói xong liền lướt qua mặt họ, bước đi.
Đối với con đường vào nuia này, tôi có thể nói là rõ như lòng bàn tay, cho dù đi trong sương mù cũng không thể lạc. Men theo quốc lộ chừng năm phút, phía trước chợt xuất hiện một chiếc xe.
Vị trí mà Diệp Lượng đỗ xe còn cách một đoạn xa nữa, cho nên tôi khựng lại, rồi liền hiểu ra, hẳn chiếc xe này chính là nơi chụp được ảnh Tam thúc.
Lúc đi ngang qua chiếc xe, quả nhiên trông thấy vỏ ngoài bị dùng lực đập móp, dưới đất đều là mảnh kính, trong xe thì đầy vết máu, mặt đất cũng có.
Xem tình hình này thì chắc là chủ nhân chiếc xe đã gặp bất trắc.
"Một nhà bốn người, con lớn 15 tuổi, con nhỏ mới 3 tuổi." Vương Tiểu Hổ nói: "Khi cảnh sát tìm đến nơi, người đã bị phanh thây, ảnh chụp được phát hiện trong điện thoại của người cha."
Tam thúc đã chết, điều này không thể nghi ngờ, nhìn bãi máu đen trước mui xe, tôi thần nghĩ rốt cuộc chuyện này có liên quan đến tụ sát trận không? Nếu là đúng thì tôi đóng vai trò gì trong đó?
"Đừng nhìn nữa, đi thôi!" Vương Tiểu Hổ vỗ vai tôi: "Tiếp theo chỉ sợ sẽ cần anh dẫn đường."
Tôi nhìn anh ta, lòng tự cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng, liền nói toẹt hết mọi chuyên ra.
Trong đầu tôi nghĩ, ngồi tù thì ngồi tù, tóm lại cứ phải giải quyết tụ sát trận trước đã. Thế nhưng mặc dù tôi thừa nhận tụ sát trận là do mình bày ra, nhưng không hề nhắc một chữ đến Nhiếp Linh, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới nàng, không cần thiết phải lôi nàng vào.
Hai người nghe tôi kể hết thì liền có vẻ ngoài ý muốn, liếc tôi một cái nói: "Tiền Sâm chọn anh làm người kế nghiệp?"
Tôi sửng sốt: "Các anh biết Tiền Sâm?"
"Đương nhiên biết!" Vương Tiểu Long nói: "Người này nhận tiền không nhận người, vì tiền thì cái gì cũng dám làm. Không ngờ ông ta tìm truyền nhân cũng là một người đầu nóng, không sợ trời không sợ đất. Tuy tôi hiểu tâm lý sốt ruột muốn báo thù của anh, nhưng anh chẳng lẽ không hề nghĩ tới chuyện sẽ kết thúc thế nào ư?"
Tôi nói: "Căn bản tôi không cho rằng tụ sát trận sẽ khuếch trương ra bên ngoài."
"Bản thân tụ sát trận không khuếch trương." Vương Tiểu Hổ nói: "Dù gì nó cũng chỉ là một vật vô tri. Nhưng vấn đề là trận nhãn anh bố trí lại là hòe mộc hung quan, bên trong nó là thứ có ý thức!"
Chuyện này tôi đuối lý, cho nên liền nói: "Lúc đó tôi sốt ruột báo thù, không nghĩ được nhiều như vậy, dù sao việc đã tới nước này, cứ giải quyết cho xong đã, sau đó các anh bắt tôi ngồi tù cũng được."
"Ngồi tù?" Vương Tiểu Hổ cười lạnh: "Anh đúng là giống sư phụ mình, lợn chết không sợ nước sôi."
"Được rồi!" Vương Tiểu Long quát sư đệ một câu, nói: "Lần này chúng ta tới đây là để giải quyết vấn đề, không phải lúc để truy cứu trách nhiệm."
Nghe vậy, Vương Tiểu Hổ hừ lạnh một tiếng không nói, bầu không khí cứ như vậy lắng xuống, tôi dẫn họ tiếp tục đi, tới nơi đám Diệp Lượng đỗ xe.
"Đây chính là xe do đám người Diệp Lượng lái tới?" Vương Tiểu Hổ hỏi.
"Đúng vậy, mấy xe này đều của bọn chúng."
Trong lúc tôi nói chuyện thì Vương Tiểu Long đã trực tiếp mở cửa xe, tìm kiếm bên trong một chút, nói: "Không có gì hữu dụng, đi thôi."
Dọc theo sơn đạo nhỏ hẹp, càng tới gần Lưỡng Sơn Khê thì sương càng nồng đậm, thậm chí có cảm giác như đường lên trời.
Hơn nữa càng tới gần thì nhiệt độ cũng càng thấp, giữa mùa hè, tôi mặc rất phong phanh cho nên toàn thân nổi da gà. Vương Tiểu Hổ lôi chocolate trong ba lô ra đưa cho tôi: "Ăn đi cho ấm người."
Nhận miếng chocolate, ăn xong tôi đột nhiên có một ý nghĩ xẹt qua, nhìn anh ta chằm chằm, nói: "Lúc trước các anh nói mình là sư phụ ở núi Tử Phủ đúng không?"
"Đúng." Vương Tiểu Long nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Không." Tôi lắc đầu: "Chỉ là tôi tò mò nơi đó ở đâu thôi."
"Ở Trung Quốc núi non rất nhiều, Tử Phủ chỉ là một ngọn núi không nổi danh mà thôi." Vương Tiểu Hổ nói: "Anh không biết cũng không có gì lạ. Đi tiếp đi!"
Núi Tử Phủ!
Lúc ở thị trấn Cổ Bắc, lần đầu nghe tới địa danh này tôi liền cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ đã được nghe nó ở đâu. Giờ thì đã nhớ hình như Diệp Lượng đã từng nói, hắn mang chuông Mậu Tuất ở núi Tử Phủ đến.
Nhớ ra chuyện này, nháy mắt đầu tôi xẹt ra một ý niệm, hai người này liệu sẽ không quen biết Diệp Lượng đấy chứ?
Tôi suy nghĩ trong lòng hồi lâu, giả vờ vô thức nói: "À phải, hai người đã từng nghe thấy Diệp Lượng chưa?"