Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu tại sao Diệp Lượng trăm phương ngàn kế mang cái chuông đồng vào tận trong núi. Hắn sớm đã biết nơi này có thiết âm trùng, cái chuông là dùng để khắc chế chúng.
Tiếng chuông leng keeng không ngừng!
Thiết âm trùng bị áp chế dưới hố không dám ngoi lên, Diệp Lượng khẽ gật đầu, nhìn chúng tôi, nói: "Vào đi, chỉ cần ngươi mang ngọc quy ra, ta sẽ thả các ngươi đi."
Nghe vậy, Nhiếp Linh hôn lên má tôi một cái, sau đó đi vế phía cái hố. Tôi giãy dụa, muốn đi qua ngăn nàng lại, nhưng bị hai tên thủ hạ đẩy ngã xuống đất.
Tôi cảm thấy nhục nhã, thực sự nhục nhã, nhưng chẳng thể làm được gì. Nhiếp Linh đứng trên miệng hố nhìn thoáng xuống phía dưới, rồi quay đầu nhoẻn miệng cười với tôi, dùng khẩu ngữ nói với tôi một chữ: "Chạy!"
Trong khi nàng nhảy xuống hố, tôi gần như kẻ ngốc nằm sõng xoài ra mặt đất. Cuộc đời tôi quý trọng nhất hai người, Tam thúc đã chết, Nhiếp Linh cũng vì tôi mà ohair tiến vào huyết trì đầy thiết âm trùng để lấy ngọc quy.
Tôi hận chính mình chẳng thể làm được cái gì.
Sau khi Nhiếp Linh đi xuống, tiếng chuông Mậu Tuất không ngừng vang lên áp chế thiết âm trùng, Diệp Lượng đứng ở miệng hố quan sát.
Tôi thẫn thờ đứng dậy, đi tới miệng hố, hai tên thủ hạ xông ra ngăn cản, tôi nói: "Ta chỉ muốn tới đó xem thôi!"
Hai tên thủ hạ nhìn nhau, rồi nhìn Diệp Lượng. Hắn chẳng thèm quay đầu, giơ tay ra hiệu, hai tên liền tránh qua một bên. Diệp Lượng đối với tôi có thể nói là miệt thị tận cùng, hay có thể nói, trong mắt hắn, tôi chỉ là một con kiến mà hắn có thể tùy ý giết lúc nào thì giết, bởi vậy hắn chả quan tâm tôi nghĩ gì.
Tôi cũng chẳng biết cái huyết trì dưới hố sâu rốt cuộc là nơi nào, chỉ cần biết nó vô cùng nguy hiểm là đủ rồi. Đứng ở miệng hố nhìn một lát, đột nhiên tôi ôm lấy Diệp Lượng, nhảy xuống dưới hố.
Bởi căn bản luôn coi thường tôi, nên Diệp Lượng không ngờ tới tôi sẽ có ý đồng quy vu tận với mình. Cho nên lúc bị tôi ôm hắn không kịp phản ứng, cả hai chúng tôi rơi tọt xuống hố.
Nếu ngươi đã làm ta không sống nổi, vậy thì cúng chết đi!
Cái hố này nông hơn so với tôi tưởng tượng nhiều, cảm giác chỉ một nháy mắt, chúng tôi đã rơi xuống đáy.
Do trước khi rơi xuống, Diệp Lượng đè lên trên người tôi, cho nên trọng lượng của cả hai dồn hết lên mình, lưng đập xuống, lực va chạm khiến tôi hộc máu, trước mắt đen sì.
Còn Diệp Lượng bị thương không nghiêm trọng lắm, hắn bò dậy, liền lấy một cái đèn pin ra bật lên.
Chỗ chúng tôi rơi xuống hẳn là một một thất, kích thước tương đương một gian phòng nhỏ. Hắn đánh giá bốn phía một chút, sau đo co chân đạp tôi, tôi vốn đang trọng thương, quỳ rạp trên đất, cảm thấy xương cốt như muốn vỡ ra thành từng mảnh.
"Lượng ca, không sao chứ?" Tiếng thủ hạ gọi hắn bên trên.
Diệp Lương hô: "Không sao, ném dây thừng xuống đây!"
Diệp Lượng vừa dứt lời, đột nhiên trong mộ thất vang lên tiếng sàn sạt, hắn nghe được thì lập tức biến sắc. Thiết âm trùng đen nghịt, như thủy triều dâng mà vọt tới chỗ chúng tôi. Nhìn đám thiết âm trùng, tôi chẳng những không sợ hãi, mà còn nhổ một ngụm máu lẫn nước bọt, cười lạnh: "Không có chuông Mậu Tuất, để ta xem hôm nay ngươi làm sao sống."
Mắt thấy thiết âm trùng đã phong tỏa đường lên, Diệp Lượng biết mình không có khả năng leo dây thừng ra ngoài, mặt đầy sát ý lườm tôi rồi trực tiếp chui vào đường hầm.
Tuy tôi ôm quyết tâm phải chết, nhưng không muốn bị thiết âm trùng khống chế, bởi vậy nén đau lao theo hắn. Đây là một mộ đạo vừa dài vừa hẹp, lúc tôi xông vào thì Diệp Lượng đã đi xa, tôi chỉ có thể cố gắng đuổi theo.
Chạy dọc mộ đạo khoảng năm sáu phút, tôi đột nhiên phát hiện Diệp Lượng đã dừng lại. Tôi chạy tới thì nhận ra, phía trước chẳng khác gì so với mộ đạo chúng tôi vừa đi qua, chỉ là hai bên sườn xuất hiện nhiều lỗ nhỏ.
Tuy cũng chẳng biết những lỗ nhỏ này là gì, nhưng nếu Diệp Lượng dừng lại, thì tất nhiên đây chẳng phải chuyện tốt.
Âm thanh sàn sạt từ mộ đạo phía sau truyền tới, mắt thấy thiết âm trung sắp đuổi kịp, Diệp Lượng liếc mắt nhìn tôi một cái, liền giơ chân đạp tôi vào.
"Diệp Lượng, ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!" Tôi hét lên.
Hắn đứng tại chỗ cười khẩy: "Cứ chửi đi, tổ tông của ta cũng chính là tổ tông của ngươi mà!"
Tôi dựa vào phiến đá xanh trong mộ đạo, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào lỗ thủng hai bên, chỉ chờ mũi tên nhọn găm mình vào chỗ này. Nhưng có chút ngoài ý muốn, đó là chờ mấy phút cũng chẳng có mũi tên nào phóng ra, mà chỉ có một dòng cát trắng chảy ra từ những cái lỗ.
Tôi giật mình, lập tức bò dậy, chạy như điên về phía trước. Diệp Lượng thấy thế cũng vội vàng lao theo, đoạn đường có lỗ dài tới mấy chục mét, cát trắng chảy ra ồ ạt cùng lúc. Chúng tôi chạy chẳng bao xa thì cát đã sâu tới cổ chân.
Càng chạy như vậy càng vất vả, mắt thấy cát ngày càng dày lên, chúng tôi gần như đã không thể nhấc chân, tôi đứng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Lượng, nói: "Không ngờ mình cũng có ngày này đúng không?"
Diệp Lượng mơ mịt nhìn tôi, chẳng đáp lồ mà cẩn thận đánh giá căn mộ thất, tôi biết hắn đang tìm đường ra, không kìm được mà cười lạnh một tiếng.
Cát ngày càng nhiều, dần dần đã vùi lấp nửa thân người chúng tôi. Lúc này chúng tôi căn bản đã không thể chạy thoát, nhưng kỳ quái là thiết âm trùng phía sau cũng không thấy đuổi theo nữa.
Cát cứ thế chảy, vùi đến cổ chúng tôi thì chợt dừng lại, cả hai sửng sốt, nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này thì âm thanh sàn sạt lại vang lên.
Tưởng rằng thiết âm trùng đuổi tới, Diệp Lượng tức khắc tuyệt vọng, còn tôi thì lại dửng dưng, vốn dĩ vào đây là tôi đã mang tâm thái phải chết rồi.
Có điều vàu giây sau, chúng tôi liền cảm thấy không thích hợp, âm thanh sàn sạt không phải truyền đến từ phía sau, mà là phía trước, hơn nữa đống cát đang chôn chân chúng tôi bắt đầu di động tiến lên.
Không phải thiết âm trùng, mà là cát đang di chuyển!
Nháy mắt tôi ý thức được đây là chuyện gì, dòng cát di chuyển càng lúc càng mạnh, giống như sóng biển ôm lấy chúng tôi cuốn về phía trước. Tộ chỉ có thể cố hết sức giữ thăng bằng, trên cát thì không thể nổi giống trong nước, nếu bị cát vùi lấp thì cơ bản là chết chắc.
Theo lý thuyết thì cát hay nước giống nhau ở một điểm, đó là chảy về chỗ trũng, vừa cố duy trì thăng bằng tôi vừa nghĩ, lẽ nào phía trước mộ đạo là một cái hố lớn?
Rất nhanh tốc độ chảy của cát đã ngày càng lớn, tôi không còn đầu óc để suy xét mấy chuyện này, chỉ có thể ra sức giữ thăng bằng. Thậm chí bên kia Diệp Lượng ra sao cũng chẳng bận tâm.
Tôi bị cát cuốn đi phải mấy chục mét, sau đó cả người theo cát mà trút xuống phía dưới, đúng lúc này thì phía trên mộ đạo thấy thò ra một đôi tay.
"Bắt lấy em!"
Giọng nói này rất quen thuộc, là giọng Nhiếp Linh. Tôi sửng sốt một chút, sau đó lập tức như quơ quào cọng rơm cứu mạng, bắt lấy Nhiếp Linh.
Chỉ thấy lúc này nàng đang nấp trên một bức tường nhô ra ở đỉnh mộ. Sau khi kéo tôi ra khỏi dòng cát, nàng oán giận nói: "Chẳng phải đã dặn anh chạy đi rồi sao? Vì cái gì còn xuống dưới này?"