Đối với tôi mà nói, chỉ mới quen biết tiểu Linh cùng lắm là nửa năm, nhưng đối với nàng thì đã nhận biết tôi những 18 năm. Nghe Chu Nhị Kha kể lại, tôi không khỏi rưng rưng nước mắt, cuối cùng không nhìn được mà bưng mặt, nước mắt trào qua kẽ ngón tay. "Lẽ ra nàng nên sớm nói với tôi, lẽ ra nên sớm nói..." Tôi nghẹn ngào. Chu Nhị Kha nói: "Lúc anh bỏ tiểu Linh lại để đi tìm tránh thiên quan, cô ấy gần như phát điên, cho rằng anh vứt bỏ mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.