Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng thường ngày chẳng ai thèm để mắt tới Lưỡng Sơn Khê, nhưng chỉ trong một đêm, toàn bộ mấy trăm nhân khẩu một thôn chết hết thì không phải là chuyện nhỏ.

Trước giờ Lưỡng Sơn Khê chưa từng có nhiều người bên ngoài như vậy, từ cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự cho tới đội y tế, đội vệ sinh...phong tỏa toàn bộ thôn.

Tôi được hai cảnh sát dìu từ giường ra quảng trường nhỏ trước rừng liễu, những cảnh sát khác thì đang khiêng từng thi thể ra, nam có, nữ có, người già, trẻ em, thậm chí còn có đứa bé mới mấy tháng tuổi.

Mấy trăm xác chết gần như phủ kín quảng trường, hơn nữa còn có rất nhiều tay chân bị đứt lìa, dưới sự thao túng của thiết âm trùng, người cả thôn giống như tối qua đã điên cuồng chém giết. Cả Lưỡng Sơn Khê chỉ còn có tôi và tam thúc là sống sót. Lúc phát hiện ra tam thúc, ông ta đang thoi thóp, được đội y tế cáng ra ngoài, toàn thân là vết thương rỉ máu.

Có điều rất may những vết thương trên người tam thúc đều không trí mạng, hôn mê là do mất nhiều máu, sau khi được bác sĩ truyền máu thì tính mạng đã được an toàn. Trong đống xác chết tôi không thấy có Tiền sư phụ, cảnh sát không tìm ra ông ta, tôi cũng không biết rốt cuộc ông ta đi đâu.

Là một trong hai người duy nhất sống sót, cảnh sát thẩm vấn tôi rất nghiêm ngặt, nhưng lúc đó đầu óc tôi chỉ là một khoảng trống rỗng, quá bi thương trước cái chết của cha mẹ, hỏi gì cũng không nói.

Thử hỏi mấy lần, nhận thức được tôi đã bị choáng, cảnh sát liền giao tôi cho bên y tế, sau đó đưa ra lý do là thôn bị ôn dịch.

Tôi không phản đối lý do này, bởi vì so với thiết âm trùng thì ôn dịch dễ giải thích hơn rất nhiều.

Xác chết của mọi người sau khi được dọn tới quảng trường thì hỏa thiêu tại chỗ, tôi với tam thúc được cảnh sát đưa tới trấn nhỏ an bài chỗ ở.

Từ sau khi rời khỏi Lưỡng Sơn Khê, tôi chẳng nói câu gì, hơn nữa biểu hiện đờ đẫn cho nên bác sĩ nghĩ tôi bị tâm thần, đưa vào trạm cứu trợ.

Nói tới trạm cứu trợ có lẽ nhiều người không biết là nơi nào, bởi hiện nay trên cơ bản không còn tồn tại đơn vị như thế này. Trạm cứu trợ lúc đó là để cứu hộ những người vô gia cư giống như những trại cháo ở vùng thiên tai ngày xưa.

Ở trạm cứu trợ được ba ngày, tôi liền chạy tới bệnh viện xem tình hình tam thúc, ông ta đã tỉnh, tôi liền hỏi đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tam thúc chua xót thở dài, kể lại toàn bộ câu chuyện cho tôi nghe.

Chuyện này bắt nguồn phải từ vài thập niên trước, tôi có nghe cha kể lúc nhỏ tam thúc bị lạc đường trong núi, khi về thì bị ngớ ngẩn. Kỳ thực không phải ông ấy ngớ ngẩn mà là giả ngây giả dại, nguyên nhân là ba ngày lạc đường, ông ấy đã đi vào miếu đại tiên sâu bên trong núi.

Ai từng sống hoặc có bạn bè sống ở phương Bắc sẽ biết đại tiên là gì, dùng tiếng địa phương mà nói nó là Hoàng Bì Tử, cũng chính là con chồn.

Chồn là loại động vật rất thông minh, hơn nữa ý chí báo thù cực cao, lúc đó tôi rất thắc mắc, liền hỏi tam thúc tại sao người trong thôn chưa bao giờ biết tới miếu đại tiên trong núi?

Tam thúc nói, người trong thôn không biết là bởi miếu này được xây dưới mặt đất, lúc đó ông ta đi lạc, bị rơi xuống một cái hố, trong đó có miếu thờ một con hoàng bì tử đã sống mấy trăm năm.

Là loài vật thông minh, cho nên chồn sống mấy trăm năm ắt sẽ thành tinh, rất may lúc tam thúc rơi xuống hố, con chồn không ở đó, ông ấy mới toàn mạng mà ra ngoài. Nhưng vấm đề là lúc đó tam thúc còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại lấy cuốn sách cũ ở trên ban thờ ra.

Cha của tam thúc thời đí có thể coi là người có học nhất Lưỡng Sơn Khê, đương nhiên là người biết nhiều chữ, trông thấy cuốn sách tam thúc mang về thì lập tức sợ hãi, muốn trả về, nhưng lại sợ giáp mặt hoàng bì tử.

Cuối cùng cha của tam thúc khẽ cắn môi giữ lại quyển sách, còn mở ra đọc. Đọc hết cuốn sách, ông ta biết sớm muộn hoàng bì tử cũng sẽ nhận ra sách bị mất mà tìm tới cửa, cho nên liền ra ngoài mua một cáu quan tài, buổi tối bắt tam thúc ngủ trong đó để tránh hoàng bì tử.

Chỉ có thế tam thúc mới sống tới ngày hôm nay, nếu không đã sớm bị hoàng bì tử giết chết.

Nhưng vấn đề là một người bình thường sao đột nhiên lại ngủ trong quan tài, đây là nguyên nhân tam thúc phải giả ngớ ngẩn.

Bi kịch của Lưỡng Sơn Khê cũng phát sinh từ cái miếu đại tiên này. Con rết ngọc trong tay trưởng thôn chính là lấy từ miếu đại tiên về, tam thúc cũng không biết tại sao thôn trưởng lại tìm được cái miếu.

Tam thúc nói, nếu ông ấy biết chuyện này sớm hơn thì có thể còn cứu vãn được, nhưng lúc ông ấy biết thì đã quá muộn, hoàng bì tử đã đuổi tới Lưỡng Sơn Khê.

Ý chí trả thù vô cùng lớn, hoàng bì tử sao có thể để người khác ăn trộm đồ của mình, cho nên đầu tiên là nó hại chết nhà Hồ gia, mê hoặc vợ chém chồng, sau đó thao túng cô ta tự thắt cổ, tìm được con rết ngọc trong nhà Hồ gia.

Tôi liền hỏi tam thúc, nếu hoàng bì tử đã lấy lại được con rết, tại sao còn điên cuồng giết sạch toàn bộ Lưỡng Sơn Khê?

Tam thúc lắc đầy nói ẩn tình trong đó ông không rõ, chỉ sợ căn nguyên của chuyện này đều bắt nguồn từ lão trưởng thôn.

Tiền sư phụ từng nói trưởng thôn tính kế với ông ta, tôi liền kể việc này cho tam thúc, nghe xong tam thúc lắc đầu nói chính mình cũng không hiểu rõ.

Đáng tiếc là trưởng thôn đã chết, bằng không tôi rất muốn tự mình hỏi rốt cuộc ông ta làm gì mà hại chết cả thôn.

Mặc dù chính quyền công bố Lưỡng Sơn Khê bị bệnh dịch, nhưng chỉ trong một đêm chết mấy trăm người cũng là một chuyện chấn động.

Có điều không biết cặn kẽ nên người ta rất mau quên, chuyện này chỉ bàn tàn một thời gian, sau đó trở thành chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, Lưỡng Sơn Khê được gọi là một ngôi làng chết.

Tôi với tam thúc đều không có ý định quay về thôn, thứ nhất là sợ xúc cảnh sinh tình, thứ hai là tam thúc vẫn lo hoàng bì tử đuổi giết.

Tuy tam thúc sống, nhưng đêm đó đã bị thương ở chân, lại không đủ tiền chữa trị nên thành tàn phế. Có điều tôi thì tay chân lành lặn, đi làm kiếm tiền nuôi hai miệng ăn không thành vấn đề.

Vốn dĩ tôi nghĩ bi kịch Lưỡng Sơn Khê cứ thế mà trôi qua, mặc dù hàng ngày kiếm tiền nuôi tam thúc khá vất vả, nhưng cuộc sống lại rất yên bình.

Thế nhưng nửa năm say, Tiền Sâm lại lần nữa tới phá vỡ sự bình yên của chúng tôi.

Không biết bằng cách nào ông ấy tìm được chúng tôi, lúc đó tôi làm chạy bàn cho một nhà hàng trong thị trấn, tối về nhà trọ, đẩy cửa ra bỗng mùi máu tươi nồng nặc làm tôi nhíu mày.

Trải qua vụ thảm sát Lưỡng Sơn Khê, tôi đặc biệt mẫn cảm với mùi máu, cho nên hốt hoảng nghĩ rằng tam thúc xảy ra chuyện, vội vàng lao vào phòng ngủ, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên lại là Tiền Sâm đang nằm trên giường.

Lúc đó Tiền Sâm đã ở trạng thái thoi thóp, tam thúc đang dùng muỗng bón nước cho ông ta.

Không biết vì sao tôi luôn thấy phản cảm với Tiền Sâm, liền hỏi tam thúc sao lại thế này? Tam thúc nói ông cũng không biết, tự Tiền Sâm tìm tới cửa, lúc trông thấy ông ta đã ở tình trạng này.

Tôi nói: "Gọi điện cho bệnh viện đi, sao để ông ta thế này được, nhỡ chết trong nhà thì càng phiền phức hơn."

"Ban đầu ta cũng nghĩ không quản, nhưng lão trong lúc hôn mê luôn miệng kêu tên ngươi, ta nghĩ khả năng hắn có việc cần tìm, hơn nữa..." tam thúc cười khổ, lôi trong ngực ra một con rết ngọc.

Tôi sớm đã có sự bài xích vật chế tác bằng ngọc tới cực điểm, trông thây con rết liền nhảy dựng lên, lắp bắp nói: "Tam...tam thúc, thứ này ở đâu ra?"

"Lão mang đến." Tam thúc chỉ vào Tiền Sâm đang hôn mê bất tỉnh trên giường: "Lúc lão tới đây, trên tay nắm chặt con rết này."

Tôi không biết đây có phải con rết trên tay trưởng thôn không, nhưng căn cứ vào thân phận của Tiền Sâm thì tới 7, 8 phần là chính nó.

Tôi đi qua đi lại, tức muốn hộc máu, cầm con rết định ném ra ngoài, nhưng vừa xoay người đột nhiên có ai đó giữ chặt tôi lại.

Tôi tưởng tam thúc giữ mình, không quay đầu nói: "Tam thúc, vật hung như vậy, không giữ được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK