Tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng điểm yếu mà Hoàng Bì Tử đưa ra quả khiến tôi vô phương cự tuyệt. Lại giống lần ở Lưỡng Sơn Khê, nó đã nắm được thứ quý giá nhất trong lòng tôi.
Giờ nhớ lại mới thấy, một Hoàng Bì Tử có mấy trăm năm tu luyện, việc điều khiển nhân tâm của nó đã đạt tới mức cực điểm, tùy ý để tôi hành hung mà không đánh trả cũng chỉ nhằm trấn an nỗi giận trong tôi mà thôi.
Sau khi oán hận đã vơi bớt, tôi không thể không đồng ý hợp tác với chúng. Cứ cho rằng đây là chuyện khuyên hổ lột da, nhưng cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vì tiểu Linh tôi cũng sẽ liều.
Ba chúng tôi lái xe ra khỏi Phong Môn thôn, đi khoảng hai dặm thì dừng lại, tôi tĩnh tâm lại, trấn an chính mình rồi hỏi Vương Tuyết: "Cô tới sớm hơn chúng tôi, kể một chút xem tình hình hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Ba người nhà Cổ gia chết vì tránh thiên quan thật sao?"
Vương Tuyết ngồi ở ghế sau, ngắm nghía cặp kính trên tay, nói: "Tuy tôi tới không sớm hơn các anh nhiều lắm, nhưng theo tôi quan sát thì ba người nhà Cổ gia không phải chết do tránh thiên quan, mà là có người sát hại họ, sau đó ngụy tạo hiện trường tự vẫn."
Tôi sửng sốt: "Có bằng chứng gì không?"
"Không cần bằng chứng!" Vườn Tuyết nói: "Tránh thiên quan căn bản không thuộc về Hoàng Hà, cho nên cách nói Hoàng Hà lão gia lấy mạng là hoang đường."
Tiếp đó Vương Tuyết phổ cập cho tôi một chút về lai lịch tránh thiên quan. Cũng như Chu Nhị Kha nói, cô hồn dã quỷ trên thế gian này quá nhiều, nếu mỗi u hồn đều mượn xác hoàn hồn được thì đã sớm loạn.
Nhưng chính vì có quá nhiều cô hồn dã quỷ nên số lượng chúng muốn sống lại xưa nay cũng không ít. Để tránh quỷ sai truy bắt, một u hồn mượn xác cuối thời Hán đã chế tạo ra tránh thiên quan này.
Chất liệu của tránh thiên quan tuy nhìn qua là bằng kính, nhưng thật ra không phải, loại chất liệu dùng để làm ra nó là một loại gỗ cực kỳ hiếm thấy.
Đang nói đến vấn để này, chợt Vương Tuyết hỏi tôi: "Trên thế giới này có dưa hấu, bí đỏ, sao lại không có dưa đỏ?"
Nói thật lúc đó nghe câu này tôi chẳng hiểu gì, liền hỏi cô ta cái này có liên quan đến tránh thiên quan không.
Vương Tuyết nói: "Đương nhiên là có, dưa đỏ thực ra từng tồn tại, chỉ là đại đa số người không biết đến nó mà thôi."
"Dưa đỏ? Có dưa đỏ ư, hình dáng nó thế nào?" Tôi hỏi.
"Dưa đỏ được gọi là âm dưa!" Hoàng Bì Tử xen vào: "Nó sinh trưởng ở nơi không có ánh mặt trời, người thường đương nhiên không nhìn thấy. Mặt khác điều kiện sinh trưởng quá khắc nghiệt cho nên trước giờ âm dưa khai quật được đếm trên đầu ngón tay. Mà tránh thiên quan chính là dùng âm dưa chế tác mà thành."
"Âm dưa sinh trưởng trong lòng đất, tới ngày hình thành, toàn thân như pha lê. Một tướng quân cuối thời Hán tử trận trên sa trường không cam lòng chết đi liền mượn xác hoàn hồn. Sau đó trăm phương ngàn kế tìm được một quả âm dưa, tiếp đó tìm thuật sĩ chế tác nó thành một cỗ quan tài để tránh né quỷ sai!" Vương Tuyết nói: "Trăm năm sau, người tướng quân chết già, cỗ thủy tinh quan được chôn cùng với ông ta."
"Năm Vĩnh Nhạc, Chu Đệ đọc sách cổ biết được thông tin về tránh thiên quan, liền phái cẩm y vệ tìm kiếm ròng rã cả năm trời, thiệt hại mấy trăm người, cuối cùng đào được tránh thiên quan ở Tần Lĩnh. Nhưng trên đường vận chuyển về, thuyền bị đắm trên sông Hoàng Hà, từ đó cỗ quan tài cũng mất tích!"
Từ thời Hán Mạt, thời Minh cho tới bây giờ đã hơn một ngàn năm. Nghe Vương Tuyết nói xong, tôi cảm thấy tri thức mình mở ra một trang mới, thì ra trong lịch sử từng xảy ra chuyện không thể tưởng này.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điểm đáng ngờ trong câu chuyện của Vương Tuyết, bèn hỏi: "Nếu tránh thiên quan có thể trốn tránh quỷ sai, vậy chẳng phải chủ sở hữu sẽ trường sinh bất tử? Sao năm xưa lão tướng quân khồn tiếp tục chọn cách mượn xác hoàn hồn?"
"Mượn xác hoàn hồn, điều kiên tiên quyết là phải có u hồn." Hoàng Bì Tử giải thích: "Trên thế gian này gần như mỗi giây đều có người chết, nhưng u hồn có thể giữ lại lý trí thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lão tướng quân đó năm xưa chết trên sa trường, do trong lòng mang mối không cam cực đại nên mới giữ được lý trí, lão mượn trán thiên quan để sống thêm một kiếp đã xem như được trời cao ưu ái!"
Vương Tuyết cảm khái: "Cái gọi là tránh thiên, trên thì tránh mắt ông trời, dưới thì tránh bút phán quan. Đây là nguyên nhân vì sao tránh thiên quan không được thiên hạ chấp nhận. Lão tướng quân cũng biết rằng sự tồn tại của tránh thiên quan sẽ gây họa đời sau, cho nên mới chôn nó cùng với mình."
Nghe cô ta nói vậy, tôi đã căn bản biết được tránh thiên quan là cái gì, xét một cách tổng thể, nó chính là bảo bối có thể cho người ta sống thêm một đời.
Cho dù là đế vương thời cổ đại hay đại gia thời nay, chẳng ai có thể tránh khỏi cái dục vọng được sống lại một đời như vậy. Nếu có người biết tránh thiên quan xuất hiện, nhất định sẽ dẫn tới việc thế lực khắp nơi tranh đoạt.
Suu nghĩ cẩn thận vấn đề, tôi không khỏi mừng thầm, cũng may là tin tức này không bao nhiêu người biết, chỉ cần mình đoạt được trong tay Hoàng Bì Tử và Vương Tuyết là được.
Vương Tuyết và tiểu Linh đều là mượn xác hoàn hồn giống nhau, cô ta muốn có tránh thiên quan cũng không lạ. Nhưng thứ làm tôi khó hiểu là Hoàng Bì Tử cũng muốn có được nó để làm gì?
Có điều tôi không hỏi cặn kẽ, chỉ nói với Vương Tuyết: "Hai người một là oán linh ngàn năm, một là yêu quái trăm năm, tôi chỉ là một người bình thường, khẳng định là không đấu lại. Chúng ta có mấy lời phải nói trước, nếu không tuyệt đối tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì giúp các người."
"Nói thử xem!" Vương tuyết nhíu mày.
"Tôi đây chẳng có bất kể ý đồ gì với tránh thiên quan, tôi chỉ muốn được cùng tiểu Linh sống trọn đời. Kiếp sau chẳng suy nghĩ đến, cho nên hai người phải chấp thuận, khi có được tránh thiên quan sẽ cho tiểu Linh dùng trước! Việc phân chia tiếp theo là việc của các người, tôi không có liên quan!"
"Không thành vấn đề!" Vương Tuyết gật đầu: "Mượn xác hoàn hồn chỉ cần trốn trong tránh thiên quan đủ 7x7 49 ngày, sẽ có thể hợp nhất linh hồn và thể xác, không sợ bị quỷ sai bắt giữ nữa. Tôi cũng chỉ cần dùng nó trong 49 ngày mà thôi." Nói tới đây cô ta quay đầu nhìn Hoàng Bì Tử: "Hai bọn ta dùng xong, tránh thiên quan sẽ do ngươi xử trí, thế nào?"
"Được!" Hoàng Bì Tử gật đầu.
Tuy cả hai đều chấp thuận rất nhanh, nhưng trong lòng tôi một chút cũng không tin. Có điều trong hoàn cảnh đó, ngoài bắt chúng hứa mồm thì tôi cũng chẳng làm gì được.
Một mặt tôi mong chúng tuân thủ lời hứa, mặt khác trong lòng cũng tính toán sẵn, nếu có cơ hội cắt đuôi bọn chúng, tôi sẽ không do dự. Đây không phải là tôi không giữ lời hứa, mà là bọn chúng không thể tin tưởng được. Cùng lắm thì sau khi sự thành, tôi sẽ mang tránh thiên quan trả cho chúng.
Đương nhiên chuyện này sau mới tính, việc trước mắt là phải tìm ra tránh thiên quan cái đã.
Sau khi thống nhất phương án, tôi tạm gạt thù hận với chúng qua một bên, hỏi Vương Tuyết: "Nếu vấn đề không nằm ở thủy tinh quan, vậy khẳng định là có người giết ba người nhà cổ gia để đánh cắp nó, cô có manh mối gì khồn?"
"Không có manh mối. Nhưng tôi có thể khẳng định tránh thiên quan vẫn còn trong thôn Phong Môn. Lúc tôi tới đây, ba người nhà Cổ gia vừa mới chết, cả thôn chỉ có một con đường ra vào, tôi canh giữ suốt ở đây. Hoàn toàn không ai có thể vận chuyển cỗ quan tài ra ngoài được!" Vương Tuyết khẳng định.
"Vậy thì được!" Tôi nói: "Đêm nay chúng ta tới cổ gia xem có manh mối gì không!"