Tôi nghe Trương Dương nói Trần Nhất Xuyên đang bận công tác, liền định gọi điện lại cho ông ta. Nhiếp Linh thấy tôi bấm điện thoại thì ngăn lại, nói: "Đừng, có lẽ ông ta thật sự bận việc cũng nên, cứ từ từ!"
Tôi nhíu mày suy nghĩ, cất điện thoại vào túi, tự nhủ dù sao cũng là ông ta nhờ mìn tới giúp, người sốt ruột phải là ông ấy, mình gấp cái gì?
Với gia thế của Trần Nhất Xuyên, khách sạn ông ta bố trí cho chúng tôi đương nhiên là tương đối sang trọng, lại ở phòng cao cấp nhất. Trương Dương sắp xếp xong xuôi thì rời đi, trước khi đi anh ta bảo có gì cần cứ gọi điện.
Long tôi lúc đó cũng nhãng ra, đã có chỗ ăn chỗ ở, Trần Nhất Xuyên khi nào tới cũng không quan trọng.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, việc đầu tiên là tôi dạo quanh phòng một vòng, đây là căn phòng sang trọng nhất mà tôi từng được ở.
Lúc đáp máy bay xuống Nam Kinh đã là xế chiều, khi Trương Dương rời khỏi thì trời đã tối. Khách sạn có nhà ăn phục vụ khách, tôi và Nhiếp Linh đang định xuống ăn cơm, vừa mở cửa thì gặp một người đàn ông trung niên chuẩn bị gõ cửa.
Người này đại khái chừng ngoài 30, mặc một bộ vest đen, đeo kính râm, nhìn cứ như điệp viên trong phim Ma Trận, tay còn xách một cái vali.
"Xin hỏi anh tìm ai?" Tôi đắn đo hỏi.
Anh ta gỡ kính xuống, cẩn thận đánh giá tôi một lượt, sau đó mở miệng: "Đi vào rồi nói." Nói rồi bước thẳng qua người tôi vào trong phòng, trong lòng tôi khó hiểu, đây là chuyện gì?
Lúc đó tôi nghĩ đây là người do Trần Nhất Xuyên phái tới nên liền nhún vai đóng cửa lại, đến lúc tôi quay đầu thì anh ta đã đặt cái va li lên bàn, mở ra.
Mà trong nháy mắt anh ta mở cái vali, tôi lập tức sững sờ trợn tròn mắt.
Đồ vật trong vali không nhiều lắm, chỉ có vài khẩu súng, gã đàn ông ném cho tôi một khẩu súng lục, nói: "Trần lão bản đã sắp xếp xong, tối nay liền động thủ. Sau khi đắc thủ thì trực tiếp bay sang HongKong rồi tới Mỹ, tiếp đó tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu ở ngân hàng Thụy Sĩ."
Tôi mơ mơ hồ hồ nhận lấy khẩu súng, đầu óc trống rỗng, lòng nói đây là chuyện quái quỷ gì, Trần Nhất Xuyên định bảo tôi đi giết người? Hơn nữa tôi làm gì có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ?
Mà lúc này gã đàn ông kia lại nói tiếp: "Trong nước cấm sử dụng súng, cậu thử trước xem súng có dùng được không!"
Tôi cầm khẩu súng sửng sốt hồi lâu, sau đó mới có phản ứng, chuyến bay hôm đó e là có hai người họ Diệp, người mà Trương Dương đón sợ rằng không phải tôi mà là một họ Diệp khác.
Hơn nữa họ Diệp này khả năng là một sát thủ!
Trung Quố hơn một tỷ dân, có mấy người trùng họ cũng chẳng có gì lạ, nhưng vấn đề là tại sao họ Diệp này lại là sát thủ, mà tình cờ cũng đi chuyến bay đó.
"Diệp tử, vị này là..."
Đang trong lúc tôi đơ người thì Nhiếp Linh từ phòng ngủ bước ra, vừa hay trông thấy tôi cầm súng thì nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Gã đàn ông trông thấy Nhiếp Linh thì lập tức biến sắc, giơ súng chĩa thẳng vào nàng. Nhìn cái cách hắn sử dụng súng thành thạo như vậy, tên này chắc chắn không phải người tốt lành gì. Tôi vội ngăn: "Đừng kích động, đây là bạn gái tôi."
Nói xong sợ hắn nghi ngờ, tôi tiếp: "Anh cũng biết đấy, độc lai độc vãng thì bí bách lắm, cứ yên tâm, bạn gái tôi biết việc tôi làm, sẽ không bán đứng chúng ta đâu."
Hắn thần sắc ngưng trọng liếc tôi một cái rồi buông súng xuống, trầm giọng: "Xin lỗi, chúng ta đều là người trong nghề, chắc cậu cũng hiểu, cảnh giác là quy tắc cơ bản nhất!"
Tôi vội nói hiểu hiểu, sau đó ra sức nháy mắt với Nhiếp Linh, nàng sửng sốt một chút thì cũng phản ứng kịp, đi tới đây.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của nàng, tôi cũng chỉ có thể cười khổ, chẳng biết giải thích sao cho nàng về chuyện bị hiểu lầm là sát thủ. Đúng lúc này thì điện thoại của tôi vang lên.
Lôi điện thoại ra thì phát hiện, là Trần Nhất Xuyên gọi tới. Có một điều rõ ràng, tôi đã tới đây, đồng nghĩa với tên sát thủ họ Diệp kia đã được lão đón đi rồi.
Chờ tới lúc hai bên gặp mặt, nhất định sẽ phát hiện sự tình không đúng, tôi và Nhiếp Linh trở thành người ngoài cuộc vô tình biết bí mât. Làm không tốt tên kia nhất định sẽ giết chúng tôi để diệt khẩu.
Với một sát thủ chuyên nghiệp mà nói, nhiều thêm hai mạng cũng chả đáng là cái gì. Cũng may mà nửa năm nay tôi đã trải qua quá nhiều việc liên quan đến sinh tử, cho nên vẫn duy trì được sắc mặt bình thản.
Tôi cầm điện thoại, gật đầu với hắn rồi ấn nút nghe.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng xin lỗi: "Diệp tiên sinh, thật ngại quá, thủ hạ đón nhầm người. Giờ cậu đang ở đâu? Tôi cho người đi đón."
"Hiện giờ e là không tiện!" Tôi tuy rất muốn nói cho Trần Nhất Xuyên biết việc mình đang gặp phải, nhưng đang phải đóng kịch nên cũng không tiện nói thẳng.
Lão nghe xong thì lập tức khó hiểu: "Không tiện, sao vậy..."
Trong lúc tôi đang khổ sở không biết phải nói thế nào thì điện thoại của gã mặc vest cũng vang lên, trong lòng tôi cả kinh, lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, hắn nghe điện được mười mấy giây thì lập tức liếc mắt nhìn tôi, bước chân về phía bàn. Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc là ai gọi cho hắn, nhưng chắc chắn hắn nhận được tin đã đón nhầm người, cho nên mới bước về phía cái bàn, bởi khẩu súng ban nãy hắn để ở đó.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đầu tôi nóng lên, theo bản năng tôi lao tới, gã mặc vest thấy vậy cũng lao theo.
Nhưng do khoảng các gần hơn nên tôi cầm được súng trước, sau đó chĩa vào hắn, bảo Nhiếp Linh cất hết số súng còn lại vào vali.
Gã mặc vest đối mặt với họng súng đen ngòm, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét, nói: "Anh bạn, đây là ý gì?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi cầm vào súng chứ đừng nói bóp cò, chĩa súng vào mặt người khác mà chính mình cũng căng thẳng muốn chết, có điều đối phương thì không biết tâm tư của tôi.
Cố gắng tỏ ra bình thản, tôi nói: "Tôi biết cuộc điện thoại kia là ai gọi tới, cho nên khỏi cần diễn kịch!"
"Tốt!" Gã mặc vest nhún vai, gỡ kính xuống: "Anh bạn, nếu đây là hiểu lầm, chỉ cần cậu đảm bảo không bán đứng tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nào?"
Nói thật lúc đó tôi thực sự rất muốn nhận lời hắn, nhưng trong lòng tôi đương nhiên hiểu, một sát thủ thì không đáng tin, cho nên liền nói: "Thôi đi, anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Đừng nhiều lời vô nghĩa, ôm hai tay lên đầu, ngồi xổm xuống đất!"
Gã sát thủ mặt đầy khó chịu, nhưng trước họng súng thì cũng đành phải ngồi xuống, hắn nói: "Anh bạn, chúng ta thương lượng đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Chẳng thế nào cả!" Tôi nói: "Vừa rồi chính anh cũng bảo, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi cũng chẳng muốn dính líu đến việc của các anh. Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng anh đâu mà lo."
"Hay là thế này, anh bỏ súng xuống rồi rời đi!" Gã mặc vest định đứng dậy.
"Ngồi xuống!" Tôi vội quát: "Đi tôi sẽ đi, nhưng để đảm bảo anh không làm việc gì ngu ngốc thì cứ ngồi đấy cho tôi!" Nói xong tôi ngó thấy Nhiếp Linh đã cất súng vào vali khóa kỹ, liền bảo: "Cất vào ngăn tủ trong phòng ngủ!"
Nhiếp Linh sửng sốt một chút rồi cũng quay người đi vào trong.