Nghe mấy từ gia trạch bình an này, tôi biết chắc chắn đây không phải lời do mẹ mình nói ra, theo bản năng lùi về phía sau, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Mẹ tôi không thay đổi nét mặt, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm câu trước cửa huyền quan, gia trạch bình an rồi xoay người đi vào nhà. Tôi đang định đuổi theo thì đột nhiên bị ai đó giữ chặt
Xoay đầu lại, phát hiện người đang giữ mình lại chính là tam thúc ngốc, vội nói: "Tam thúc, hôm nay trong nhà không có gì ăn đâu, ông đi nhà khác đi!" Nói xong vùng người ra định đi vào nhà.
Nhưng điều tôi không thể ngờ tới là tam thúc lại túm lấy tay tôi rất nhanh, hơn nữa còn nói rõ ràng từng chữ: "Đừng đi, nếu không có nó, chỉ e chó gà nhà ngươi đêm qua cũng đã chết hết."
Phản ứng đầu tiên của tôi là sững sờ, lúc này mới phát hiện tam thúc không hề ngốc, tuy quần áo bên ngoài vẫn rách rưới bẩn thỉu, nhưng đôi mắt lại sáng, không hề đờ đẫn như mọi ngày.
"Tam thúc, ông đã khỏe?" Tôi do dự hỏi.
Tam thúc thở dài, nói với tôi: "Giả ngây giả dại cả đời, ai ngờ cuối cùng vẫn không tránh khỏi, Lưỡng Sơn Khê vẫn đi tới bước này!"
Tôi lập tức trợn mắt hốc mồm hỏi: "Tam thúc, trước giờ đều là ông giả bộ? Vì sao vậy?"
"Những việc này để sau hãy nói, ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ, tối nay mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng nhất định không được bước ra khỏi cửa, những cái khác chờ qua một kiếp này rồi nói." Tam thúc buông những lời này rồi quay người rời đi.
Tôi đi theo mấy bước, muốn đuổi kịp hỏi cho rõ ràng, nhưng kỳ lạ là, tuy tam thúc bước không nhanh ấy vậy mà khi tôi đuổi ra tới ngoài cửa, đã không thấy bóng dáng ông ấy đâu nữa.
Tam thúc bị điên cả đời đột nhiên khỏi bệnh, hơn nữa mấy ngày nay trong thôn liên tục xảy ra chuyện, lúc đó tôi liền biết sự tình có gì không ổn, Lưỡng Sơn Khe hẳn là gặp chuyện lớn rồi.
Dưới tình hình ấy, tôi một thân một mình cũng chẳng biết làm thế nào mới đúng, chỉ có thể nghe theo lời tam thúc căn dặn ở yên trong nhà. Tôi đỡ cha vào phòng nằm nghỉ, mẹ thì vẫn vô hồn ngồi ở ghế, miệng lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.
Ban đầu tôi còn thử tìm cách lay tỉnh mẹ, nhưng vài lần không được thì từ bỏ, chiều tự xuống bếp nấu mỳ ăn.
Bởi vì không được ra khỏi cửa, cho nên tôi chỉ có thể ngồi ở thềm cửa hút thuốc. Thực ra lúc đó tôi cũng suy nghĩ cẩn thận, thứ ám vào người mẹ tôi đến tám chín phần là bé gái cầm đèn lồng. Hơn nữa, sở dĩ đêm qua chó gà trong nhà không chết cũng hẳn là do bé gái bảo vệ.
Nhưng trong lòng tôi vô cùng khó hiểu, bé gái này là ai? Tại sao nó lại giúp tôi?
Tôi thử nói mấy lời với cô bé ám trên người mẹ, nhưng không có phản ứng.
Tam thúc từ lúc rời đi thì không thấy quay lại, tôi cũng không dám ra ngoài. 10h tối chợt có tiếng gõ cửa, trong lòng nghĩ là tam thúc đã quay lại, vội nhanh chóng ra mở cửa.
Nhưng bên ngoài lại chẳng có một bóng người, tôi bật đèn pin lên xem xét, trên đường chẳng có ai, hơn nữa cả thôn đều yên tĩnh dọa người, thậm chí chó gà nhà tôi cũng không thấy kêu.
Nuốt nước bọt, tôi rùng mình một cái lùi về, lòng nghĩ tình hình này có đánh chết cũng không dám ra ngoài.
Nhưng vừa quay đầu, khóe mắt tôi đột nhiên phát hiện một bóng người đi ra từ chỗ ngoặt không xa lắm, trông y phục hình như là tam thúc.
"Tam thúc!" Tôi vội gọi một tiếng, nhưng hình như ông ta không nghe thấy, vẫn quay lưng bước đi. Tôi đắn đo một chút, rồi cắn môi đuổi theo.
Vốn dĩ tôi tưởng với khoảng cách vài chục bước chân, tôi chỉ chạy nhanh mười mấy giây là có thể đuổi kịp. Nhưng thật không ngờ, bất kể tôi chạy nhanh tới thế nào, bóng lưng của tam thúc vẫn cách tôi vài chục bước.
Đuổi theo chừng 2 phút, tôi mới chợt ý thức được chuyện có gì đó không đúng. Nhưng nhớ tới lời dặn của tam thúc, quay người định chạy vào nhà thì lập tức trợn tròn mắt.
Không biết từ lúc nào trong thôn đã giăng kín sương mù, hơn nữa vừa quay đầu thì bóng dáng tam thúc cũng biến mất vô tung vô tích.
Bắt đầu căng thẳng, biết mình đã gặp phải thứ âm tà gì đó, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào liền nhanh chóng chạy về phía nhà mình. Nhưng bất kể tôi có chạy thế nào, trước sau vài chục bước vẫn chỉ là một màn sương mù.
Chạy một mạch như điên khoảng 5, 6 phút, tôi chợt ý thức được, chỉ e mình có chạy bao lâu cũng không ra được, đây hẳn là 'quỷ dựng tường' mà tôi vẫn được nghe trong mấy câu chuyện ma.
Cái gọi là quỷ dựng tường, chính là ma quỷ dùng ảo giác để che mắt của ngươi, ngươi cảm thấy mình đang chạy như điên về một hướng, nhưng thực ra là đang chạy vòng quanh một chỗ.
Cách tốt nhất để hóa giải quỷ dựng tường là đứng im tại chỗ không cử động, cứ chờ đến khi trời sáng là được.
Nhưng vấn đề là lúc tôi ra cửa trời mới gần tối, cả một đêm dài phía trước có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc căng thẳng, mồ hôi đầy trán đột nhiên tròn màn sương mù xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, tôi sợ hãi vội cầm đèn pin lên soi. Nhưng cái bóng ở rất sâu trong sương mù, cho nên không thể thấy rõ ràng nó là ai, có điều hình như nó không có đầu.
Phát hiện này làm tôi vô cùng sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước. Nhưng cái bóng trong màn sương chính là đang đi về phía tôi, đại khái không đầy một phút nó đã rõ ràng, trông thấy tôi tức khắc sợ đến toàn thân cứng đờ.
Người này mặc một bộ quần áo vải thô, tuy đầu đã bị cắt đứt, nhưng dáng dấp vẫn rất quen thuộc. Từ bộ quần áo của hắn, tôi liền nhận ra kẻ không đầu này chính là Cẩu tử.
Cẩu tử mất đầu, đang tiến lại gần tôi với một cái rìu nhuốm máu trên tay. Dù thường ngày là anh em tốt của nhau, nhưng vào thời điểm này, hắn tới gần tôi chẳng phải việc tốt lành gì.
"Cẩu...cẩu tử!" Tôi né qua một bên lắp bắp: "Chúng ta đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngươi chớ hại ta..."
Cẩu tử không đầu đương nhiên chẳng thể trả lời tôi, nhưng vẫn cứ lững thững bước tới gần, cái rìu trong tay dần dần giơ lên. Cuối cùng chịu không nổi, tôi xoay người chạy như điên, mặc kệ cái gì mà quỷ dựng tường.
Chạy một mạch tới hơn 10 phút, mới thở hồng hộc dừng lại, Cẩu tử đã bị bỏ lại phía sau rất xa. Hơn nữa tôi phát hiện, trong quá trình chạy, mình đã thoát khỏi quỷ dựng tường từ lúc nào không hay. Tuy rằng bốn phía vẫn sương mù dày đặc, nhưng căn cứ theo hình dáng chung quanh tôi nhận thấy mình đã ra bên ngoài Lưỡng Sơn Khê, bóng dáng đen kịt trước mắt hẳn là cánh rừng phía đông của thôn.
Tôi còn nhớ hồi Lưỡng Sơn Khê chưa có điện, đã rất nhiều lần cùng bọn Cẩu tử tới đây chơi.
Bóng dáng Cẩu tử lại bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của tôi, chẳng kịp suy nghĩ, vội trực tiếp chạy vào cánh rừng. Nhưng không ngờ vừa chạy vào trong rừng đột nhiên một bóng đen nấp sau thân cây xồ ra. Tôi vừa mới chuẩn bị la lên, hăn liền chặn miệng tôi lại, nhỏ giọng: "Đừng lên tiếng!"
Giọng nói này nghe rất xa lạ, nhưng có vẻ như đã từng nghe ở đâu thì phải, không phải người Lưỡng Sơn Khê.
Có điều mặc kệ là ai, chỉ cần không phải là quỷ trong lòng tôi liền thả lỏng, dùng tay vỗ vỗ hắn tỏ ý mình đã hiểu. Chờ hắn buông ra, tôi quay lại nhìn, phát hiện người này chính là thợ nâng quan Tiền sư phụ.
Trông thấy ông ta, tôi sững người một chút, sau đó thấp giọng hỏi: "Chẳng phải người đã đi rồi sao?"
Tiền tiên sinh mặt không biểu hiện, liếc tôi một cái: "Tiền Sâm ta đời này hành tẩu giang hồ chưa từng thất bại, không ngờ hôm nay lại ngã ngựa ở Lưỡng Sơn Khê. Nửa đường mới nghĩ kỹ lại, trưởng thôn các ngươi mời ta tới đây chính là muốn ta gánh tội thay."
Lúc đó tôi không hiểu ý của Tiền sư phụ nói gì, liền hỏi ông ta sao lại như vậy. Tiền sư phụ không trả lời, mà kéo tôi ngồi xổm xuống đất: "Những việc này cứ chờ chúng ta sống sót qua đêm nay rồi nói!"