Tôi và Hoàng Bì Tử ở bên dưới, buộc sợi dây vào phật che mặt, Vương Tuyết liền kéo lên. Nhưng quái lạ là chúng tôi chờ một hồi bên dưới nhưng dây thừng không tiếp tục ném xuống nữa. Làm cái quái quỷ gì vậy? Thấy bình dưỡng khí không còn nhiều lắm, tôi liền trồi lên mặt nước, nhưng vừa ngước lên thì lập tức trợn tròn mắt, mộ đạo đã bị phong kín! Lúc đó phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là con điếm thối Vương Tuyết muốn giết người đoạt bảo, nhưng cẩn thận nghĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.