Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã mặc vest suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có thể biết được ngày giờ sinh, tháng đẻ của ta, là ai mới được?"

Thấy hắn có vẻ tạm thời chưa nghĩ ra, tôi nói: "Chỉ cần anh có thể tìm ra là ai hại mình tôi liền có thể giúp anh giải quyết, nếu không thì đành bó tay!"

"Được rồi, đã hiểu!" Gã xua tay: "Các ngươi có thể đi rồi, ta đã biết tên các ngươi, muốn điều tra tung tích và thân phận cũng đơn giản. Chờ ta nghĩ ra sẽ gọi điện thoại."

Vừa nghe hắn thả chúng tôi đi, lập tức tôi kéo tay Nhiếp Linh đi ra bên ngoài. Nhưng vừa tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi bán đứng mình?"

"Bán đứng?" Gã cười như không cười, nói: "Ta chỉ đóng vai trò liên lạc, cho dù ngươi có bán đứng ta, cảnh sát cũng chẳng tìm thấy chứng cứ gì đâu, mà ta chưa xảy ra chuyện thì các ngươi đã xong đời rồi."

Lúc nãy hắn có nói điều tra thân phận của chúng tôi rất đơn giản, tôi nghĩ đó là uy hiếp. Mà tôi cũng chẳng có ý định bán đứng hắn, đối với đám sát thủ này, không nên đắc tội là tốt nhấtm

Lúc tôi dẫn Nhiếp Linh rời khách sạn đã là sáng sớm, tôi đứng dưới sảnh gọi điện cho Trần Nhất Xuyên.

Nhận được điện thoại, Trần Nhất Xuyên nói: "Diệp tiên sinh, nếu không liên lạc được tôi đã phải báo cảnh. Cậu hiện giờ sao rồi, đang ở đâu?"

Tôi quay đầu đọc tên khách sạn cho ông ta, nói: "Kể ra thì dài dòng, ông cho người tới đón chúng tôi đi!"

"Được, tôi cho người qua đó ngay đây!" Trần Nhất Xuyên đáp.

Tuy nói cho người tới đón, nhưng chắc sợ tài xế làm hỏng chuyện, ông ta tự mình lái xe đến đây. Lên xe, Trần Nhất Xuyên hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì, tôi thở dài: "Không có gì to tát, ông cũng đừng hỏi."

Thấy tôi không muốn nói, Trần Nhất Xuyên cũng chẳng hỏi tới cùng, tôi thì não nề tạm thời gạt chuyện tên sát thủ ra khỏi đầu, hỏi: "Ông gọi tôi đến đây gấp như vậy, có phải là đã hỏi rõ chuyện rồi không?"

"Hỏi rõ rồi!" Nói ra câu này, thần sắc ông ta có chút phức tạp.

"Có tiện nói không?" Tôi hỏi.

Ông ta do dự một chút, thở dài nói: "Giờ mà nói thì dài dòng lắm, chờ về đến nhà đã."

"Được!" Tôi gật đầu, không thúc giục.

Nam Kinh cố đô lục triều khẳng định là tấc đất tấc vàng, vậy mà Trần Nhất Xuyên có một khu biệt thự xa hoa đơn lập, cũng đỉ thấy độ giàu có của lão.

Về tới nhà, ông ta dẫn thẳng chúng tôi vào thư phòng, sau đó lấy một cái hộp gỗ màu đen trên kệ sách, mở ra, bên trong chính là cái bùa hộ mệnh mà ông ta vẫn luôn mang bên mình.

Nhìn điệu bộ thì có vẻ vấn đề đúng là ở cái bùa đó, hiện giờ ông ta còn không dám đeo nó. Mở cái hộp đặt trước mặt tôi, sau đó Trần Nhất Xuyên lại lấy tờ séc trong ngăn kéo ra đưa cho tôi: "Đây là 100 vạn!"

Tôi nhận lấy nhìn thoáng qua, kỳ quái hỏi: "Tiền đã trả rồi, ngài đây là...?"

"Tôi chỉ hy vọng sau khi Diệp tiên sinh nghe tôi nói." Trần Nhất Xuyên nói: "Còn có thể giúp tôi!"

Nghe vậy tôi lập tức nhíu mày, có vẻ chuyện này phức tạp hơn mình tưởng, suy nghĩ một thoáng rồi bỏ tấm séc xuống: "Nếu có thể giải quyết, đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ. Nhưng tấm séc này ông cứ giữ lại đi cho thỏa đáng!"

Qua lời nói của ông ta, tôi cảm giác được sự việc phiền toái hơn mình nghĩ, tôi chỉ là một thợ nâng quan, nào dám cam đoan có thể giải quyết, bởi vậy tiền không thể nhận.

Thấy tôi trả lại tấm séc, Trần Nhất Xuyên thở dài: "Diệp tiên sinh lúc trước nói không sai, việc này đúng là có quen hệ tới cái bùa hộ mệnh!"

"Ừ!" Tôi đã sớm biết điều này, cho nên gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: "Chuyện này có phải là liên quan đến Hồng Hồng?"

"Đúng!" Trần Nhất Xuyên ủ rũ: "Chuyện này nói ra rất dài."

"Không sao!" Tôi đáp: "Hôm nay chúng tôi có rất nhiều thời gian."

"Vậy được!" Trần Nhất Xuyên lấy điếu thuốc ra châm, hít sâu một hơi, bắt đầu từ từ kể lể.

Lúc ông ta còn nhỏ, tức là khoảng 30 năm trước, hồi đó toàn bộ Trung Quốc đều rất nghèo chứ đừng nói tới nông thôn xa xôi. Mà từ xưa các cụ lưu truyền một câu, gọi họ là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy.

Tục ngữ nói nghèo thì sinh gian kế, câu này chưa bao giờ là sai. Trong hoàn cảnh mà cơm ăn cũng là vấn đề lớn thì đạo đức, quy chuẩn chính là chó má.

Hồng Hồng được cha mẹ Trần Nhất Xuyên nhận nuôi. Trước giờ ông ta vẫn cho rằng Hồng Hồng đi lạc là em gái của mình, nhưng thực ra không phải, bản chất của việc này là họ nuôi một cô con dâu cho ông ta từ bé.

Cái gì là con dâu nuôi từ bé? Chỗ này tôi cần giải thích một chút, cái gọi là con dâu nuôi từ bé chính là từ bé đã cưới về, nuôi ở nhà chồng. Thời phong kiến không ít nhà nghèo sợ con trai lớn lên không cưới được vợ, đều nuôi cho con mình một người vợ từ bé.

Nói như vậy, cả hai lớn lên cùng nhau cũng rất tốt, nhưng vấn đề lại nằm ở cha mẹ Trần Nhất Xuyên.

Trước khi sinh Trần Nhất Xuyên, cha mẹ ông ta từng bố thì cho một kẻ ăn mày bát cơm, mà chính bát cơm đó đã gây ra thảm kịch năm đó và đến tận hôm nay.

Người mà cha mẹ ông ta cưu mang năm đó chính là một kẻ hành nghề âm dương, để báo đáp chi ân, hắn hứa sẽ cho Trần gia một đời giàu sang phú quý.

Một đời phú quý? Tôi nghe câu nói đó thì rất khó hiểu. Một kẻ hành nghề âm dương, đến chính mình còn chẳng đủ ăn, dựa vào đâu mà hứa cho người khác một đời phú quý?

Lúc đó cha mẹ ông ta cũng nghĩ như vậy, liền không để trong lòng. Không lâu sau khi họ sinh Trần Nhất Xuyên thì người này lại tìm tới cửa, hỏi rõ sinh thần bá tự của ông ta, sau đó mấy hôm thì gửi tới một cô bé, nói là tìm vợ cho Nhất Xuyên, cũng chính là Hồng Hồng.

Lúc đó nhà Trần Nhất Xuyên nuôi mình ông ta còn khó khăn, huống gì lại thêm một cô bé. Nhưng người kia thả con bé xuống thì lập tức rời đi, cha mẹ ông ta không đành lòng nhìn con bé đói chết, cũng đành cần kiệm nuôi dưỡng.

Chớp mắt đã qua 16 năm, Trần Nhất Xuyên và Hồng Hồng lớn lên cùng nhau, đến mức cha mẹ ông ta gần như đã quên béng lai lịch của Hồng Hồng thì đúng lúc đó người ăn mày năm xưa lại tìm tới, liền nói một câu: "Tôi đã hứa một đời phú quý, giờ tới lúc thực hiện rồi!"

Trần Nhất Xuyên vừa nói tới đây, Nhiếp Linh vốn nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cha mẹ ông đồng ý?"

Trần Nhất Xuyên bất đắc dĩ gật đầu: "Đồng ý rồi!"

Vừa nghe xong, Nhiếp Linh lập tức đứng dậy kéo tay tôi đi. Nhất thời tôi chẳng hiểu mô tê gì, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nàng lắc đầu: "Việc này chúng ta không gánh được đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK