Sau khi bò trong thông đạo hẹp khoảng 10 phút, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay mỏi nhừ. Trong hoàn cảnh như vậy tôi cần dừng lại nghỉ ngơi, đạp chân lên hai vách hầm, vừa định lấy hơi thì đột nhiên một cơn gió lạnh từ phía trước thổi tới.
Tôi vô thức rọi đèn pin, nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt xanh lè đang nhìn chằm chằm vào mình cách đó vài mét.
Mẹ ơi! Quan trung sản!
Cả người tôi như cứng đờ, hai chân không chống đỡ được mà trượt thẳng xuống. Trượt được vài mét thì mới nhận ra, vội vàng cố gắng ổn định cơ thể, nhưng tay đã quá yếu nên không thể gắng gượng.
Trong nháy mắt, tôi xoay người, giống như lần trước, ngã thẳng xuống dưới. Bất chấp cái lưng đau nhức, tôi đứng dậy nhìn lại thông đạo, thi anh vẫn đang trên đó canh giữ lối ra. Tôi thật muốn khóc mà không ra nước mắt, tự hỏi không biết hôm nay có thể ra khỏi đây không.
Đúng lúc này thì hai người Diệp Lượng kia chạy ra khỏi rừng đá, vừa chửi vừa lao, trực tiếp đẩy tôi sang một bên, lần lượt nhảy lên thông đạo.
Chúng đẩy tôi suýt ngã, nhưng chẳng tức giận, bởi chúng sẽ sớm phải quay lại thôi. Đúng như dự đoán, chỉ 10s sau, có tiếng hét vang lên, sau đó là cả hai liên tiếp rơi xuống.
Nhìn bộ dạng hai người, tôi không khỏi nói: "Nếu không phải có thi anh trấn giữ, ngươi nghĩ ta sẽ ở đây chờ hai ngươi?"
Diệp Lượng bò dậy, lườm tôi, tức hộc máu nói: "Vậy ngươi còn thần ra đó có ích gì, mau nghĩ cách!"
"Ta là nâng quan nhân!" Tôi nói: "Tình huống hiện giờ vượt qua phạm vi nghề nghiệp, đây hẳn là công việc của các ngươi. Đường đường là truyền nhân núi tử Phủ, chẳng lẽ một con thi anh cũng không đối phó được?"
Thực ra tôi cũng chẳng biết núi Tử Phủ là môn phái gì, có điều trong hoàn cảnh này thì cũng chỉ còn các ký thác hi vọng lên hai người bọn chúng.
Diệp Lượng lạnh lùng lườm tôi một cái, không trả lời mà bật đèn pin soi về phía thi anh ở thông đạo, còn tôi thì nhìn về phía rừng đá, hỏi: "Nữ thi trong kim quan sao rồi?"
"Nhốt trong quan tài!" Diệp Lượng nói: "Có điều không kéo dài được bao lâu, chúng ta phải gấp rút rời khỏi đây. Hoàng Bì Tử đáng chết, đừng để bổn thiếu gia bắt được ngươi!"
Trước có thi anh chặn đường, sau có nữ thi kim quan đuổi giết, tuy rằng tôi tỏ quan điểm không thể đối phó, nhưng hoàn cảnh cả hai đối mặt là giống nhau, cho nên vẫn phải góp sức. Tôi suy nghĩ rồi hỏi hắn: "Nô này có cửa ra vào nào khác không?"
"Đây là lần đầu ta xuống dưới, nào có biết." Diệp Lượng cau mày khó chịu. Đúng lúc này thì một tiếng vang lớn truyền tới từ rừng đá sau lưng chúng tôi.
"Không ổn!" Diệp Lượng nói: "Nữ thi phá quan!" Nói xong thì lập tức nhắm một hướng theo hang động bên cạnh chạy như điên, tôi và Vương Tiểu Hổ thoáng sửng sốt rồi cũng vội vàng chạy theo.
Tôi còn nhớ rõ Tiền Sâm từng nói, con rết ngọc được rửa trong huyết trì cho nên Hoàng Bì Tử không đánh hơi được, nói như vậy là chắc chắn ông ta từng xuống đây.
Đường chúng tôi vào là do Hoàng Bì Tử đào, như vậy hiển nhiên nơi đây phải còn một thông đạo khác, hơn nữa bệ đá đặt hòe mộc hung quan, lối đi đó rất có thể cũng dẫn tới rừng đá. Bởi vì lúc rời khỏi mộ thất đặt hòe mộc hung quan, tôi nghe đựo tiếng xiềng xích va chạm.
Chúng tôi chạy một mạch trong hang động đá vôi bên cạnh, ước chừng 5p sau, chợt nghe thấy tiếng ào ào.
Có nước!
Trong lòng vui mừng, tôi vội tăng tốc chạy, chạy về hướng có tiếng nước khoảng 2p thì trông thấy một con sông.
Đúng, chính là sông!
Chắc độc giả sẽ thắc mắc, dưới đất ngầm làm sao có sông? Thực ra nhiều người không biết, mạch nước ngầm dưới lòng đất còn nhiều hơn sông trên cạn, giống như mạch nước ngầm đi qua hang động đá vôi này được gọi là sông ngầm.
Dòng nước con sông rất bằng phẳng, chạy từ phía rừng đá đi về hướng bên trong vách đá. Vương Tiểu Hổ quỳ rạp xuống đất, rọi đèn pin nhìn thoáng qua con sông ngầm, nói: "Có một khe hở, nhưng khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm."
Tôi biết ý hắn nói khe hở là chỉ khoảng cách giữa mặt nước và mép đá, chỉ cần có không gian thì sẽ có dưỡng khí. Nhưng vấn đề là chúng tôi căn bản không biết con sông này chảy tới nơi nào, vạn nhất là một đường cụt thì chết chắc rồi.
Đang lúc chúng tôi cân nhắc không biết có nên nhảy xuống không, thì rừng đá phía sau vang lên tiếng động. Nữ thi kim quan đuổi theo!
Còn chưa kịp phản ứng thì bỗng tôi nghe ùm một tiếng, Diệp Lượng đã trực tiếp nhảy xuống sông, Vương Tiểu Hổ cũng theo sát.
Tuy rằng có khả năng rất lớn con sông sẽ dẫn tới đường cụt, nhưng giờ làm gì còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể nhảy xuống theo.
Nước sông quả thực rất lạnh, lạnh đến thấu xương thấu tủy, vừa nhảy xuống một cái, nháy mắt toàn thân tôi như đóng băng, hồi lâu mới phản ứng được thì cơ thể đã ở giữa dòng nước.
Mặt nước cách trần đá khoảng 1m, bởi vậy tôi phải gắng hết sức mới thăng bằng cơ thể trong nước. Tuy nước sông tương đối sâu, nhưng gần Lưỡng Sơn Khê có thác nước, trình độ bơi của tôi cũng không tồi, mà nước sông ngầm chảy không xiết lắm.
Bơi trên sông ước chừng 10p, Diệp Lượng và Vương Tiểu Hổ vẫn luôn ở phía trước đột nhiên dừng lại. Tôi bơi qua thì phát hiện phía trước đã hết đường. Hoặc nói cách khác là khoảng cách mặt nước với trần đá đã không đủ cho người ta thò đầu lên hô hấp. Ba chúng tôi bám tay vào thạch nhũ, tránh bị nước cuốn đi.
Nếu như có kính lặn, chúng tôi đã có thể xem xét thử đoạn hẹp này khoảng cách bao xa, đáng tiếc là lúc Vương Tiểu Hổ đưa tôi vào núi, căn bản không lường trước được phải bơi dưới sông ngầm, cho nên không chuẩn bị.
Ngâm mình trong nước một lúc, dòng nước lạnh buốt khiến tôi không chịu nổi, liền cắn răng nói: "Mặc kệ, dù sao cũng là chết, chi bằng liều một phen!"
Nói xong tôi hít sâu một hơi, lặn xuống dưới nước, bởi không biết đoạn này dài bao xa, cho nên chỉ có thể liều mạng mà bơi, cố gắng bơi qua trước khi hết oxi.
Đương nhiên nếu như bơi không qua nổi thì chết, thi thể bị sông ngầm kéo theo mấy tháng, có lẽ vẫn còn được thấy ánh mặt trời. Trong hoàn cảnh ấy, tôi gần như không dám có động tác thừa nào, dồn hết sức lực bản thân liều mạng bơi về phía trước. Cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa mới trồi lên mặt nước. Trong khoảnh khắc đó, cơ hồ là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.
Trồi lên mặt nước, đầu không đụng đá, thở gấp một hồi, tôi biết mình đã đánh cược chính xác. Lọ mọ bật đèn pin rọi xung quanh, tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc nãy trồi lên mặt nước, cả đầu tôi chỉ là hưng phấn tìm đường sống trong chỗ chết, căn bản không chú ý ánh trăng sáng vằng vặc trên đầu.
Vị trí của tôi là một cái hồ nước, núi rừng dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, nhìn quang cảnh quen thuộc trước mắt, tôi gần như không thể tin được, mình đã thật sự ra được bên ngoài.
Cái hồ này cách Lưỡng Sơn Khê không xa, khi nhỏ tôi cùng bọn Cẩu Tử thường trốn đến đây bơi lội. Kỳ thật thì lúc nhỏ bọn tôi luôn tò mò về cái hồ này, bởi không có con suối nào chảy vào đây, bất kề mùa hạn hay mùa mưa ngập, mực nước trong hồ vẫn luôn duy trì như vậy.
Tôi còn nhớ lúc nhỏ cha vì không muốn tôi nghịch nước nên đã dọa, nói nước hồ này là từ địa ngục chảy ra, tất cả đều là nước ma quỷ. Nhưng sau này đi học thì tôi đã hiểu, hồ nước này chắc là thông với mạch nước ngầm, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hồ nước này lại dẫn tới huyết trì.