Bọn Cẩu tử nhìn lẫn nhau, cũng không dám giấu diếm, cho nên đành nói rõ chuyện trường minh đăng bị tắt cho trưởng thôn nghe.
Nghe xong, trưởng thôn vô cùng tức giận, vớ cây gậy trong sân đuổi đánh tới tấp, đám Cẩu tử vừa chạy vừa giải thích: "Nhị gia gia, người nghe chúng tôi giải thích đã!"
"Giải thích cái rắm!" Trưởng thôn giận dữ: "Đám tiểu tử vô dụng này, việc đơn giản là trông coi trường minh đăng cũng không làm được, cả thôn bị các ngươi hại chết rồi!"
Tuy lúc ấy trong lòng tôi cũng thầm trách móc bọn Cẩu tử đã không bảo vệ tốt trường minh đăng, nhưng vẫn tiến lên ngăn cản trưởng thôn: "Nhị gia gia, việc cũng đã xảy ra rồi, người trách mắng bọn chúng cũng vô ích, tốt nhất là nghĩ cách xử lý đi."
Nhị gia gia đã hơn 60 tuổi, làm sao đuổi kịp bọn Cẩu tử, bị tôi ngăn lại, thở hồng hộc trừng mắt lườm bọn chúng, sau đó quay qua đạo trưởng: "Đạo trưởng, ngài xem việc này...?'
Lúc ngồi trên tường tôi đã để ý vị đạo trưởng này, có điều khoảng cách xa quá nên không rõ lắm. Giờ mới nhìn kỹ thì thấy ông ta trạc tuổi cha mình, nãy giờ đứng xem trưởng thôn đuổi đánh Cẩu tử.
Nghe trưởng thôn hỏi, ngữ khí ông ta có vẻ kỳ quặc: "Dù sao ba người nhà họ Hồ cũng là người trong thôn, cho dù trường minh đăng bị tắt khiến oan hồn không được an nghỉ, nhưng cũng không đến mức quăng quật các ngươi như vậy. Thử nghĩ lại xem có làm sai chuyện gì nữa không?"
Nghe đạo trưởng hỏi, tôi đang định kể chuyện làm rơi đèn lồng, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài có tiếng tam thẩm gọi.
"Diệp tử, ngươi mau về nhà xem kìa, mẹ ngươi phát điên rồi!"
Trong đầu tôi lập tức liên tưởng tới chuyện xảy ra đêm qua, vội vã xoay người chạy về nhà.
Chạy một mạch về tới cửa, trông thấy mẹ đang đổ mấy bao lương thực ra sân, cha tôi vừa dọn vừa quát ầm lên: "Mụ là loại đàn bà phá của, có phải hay không?"
Gạo với ngô nhà tôi đã trải một lớp từ cửa ra tới đường cái, hàng xóm xung quanh cũng đang giúp thu dọn, trông thấy tôi liền nói: "Diệp tử, mau ngăn mẹ ngươi lại."
Tôi vội chạy tới ôm lấy mẹ, nói: "Mẹ đang làm cái gì vậy?"
Hai mắt mẹ vô hồn, cứ lẩm bẩm: "Hao tiền miễn tai, hao tiền miễn tai."
Tôi thầm nói, lẩm bẩm cái gì liên tha liên thiên vậy, đoạn kéo bà vào trong nhà. Một lát sau, bà vẫn ngây ngốc ngồi trên ghế, miệng thì vẫn không ngừng lầm bẩm cái gì mà hao tiền miễn tai.
Nhìn bộ dạng của mẹ mà tôi thương tới phát khóc, dù được hàng xóm giúp đỡ nhưng cũng phải mất rất nhiều công sức tôi và cha mới có thể thu hồi số lương thực dưới đất.
Tôi hỏi cha chuyện gì xảy ra, ông vẫn còn bực mình nói không biết, tự nhiên mẹ cứ như phát điên, mang thóc với ngô đổ ra ngoài, ngăn cũng không được.
Lúc đó tôi nghĩ có thể mẹ mình đã trúng tà, cho nên muốn tới nhà trưởng thôn gọi đạo sĩ tới đây xem xét. Nhưng không ngờ chưa ra khỏi cửa đã thấy trưởng thôn dẫn đạo sĩ tới.
"Đạo trưởng, ông thử nhìn xem mẹ tôi bị làm sao vậy?"
Đạo trưởng vào tới sân nhà tôi thì lập tức cau mày, sau đó nhìn đàn gà đang mổ thóc dưới đất.
Thế nhưng đúng lúc này, mẹ vốn dĩ đang ngây ngốc ngồi trên ghế, đột nhiên nhảy xuống chạy ra, lao bổ về phía đạo trưởng, may mà cha tôi kịp thời ngăn lại.
"Biến, mau cút khỏi nhà ta, mau cúttttt! Tuy mẹ đang bị cha ôm chặt nhưng vẫn chửi bới ầm ĩ.
Lúc đó tôi cho rằng mẹ mình thực sự trúng tà, cho nên mới sợ hãi đạo trưởng nên vội cầu khẩn ông ta giúp mẹ. Nhưng quái lạ một điều là đạo trưởng chỉ nhìn chằm chằm mẹ tôi một lúc sau đó chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ đi.
Tôi đuổi theo hỏi đạo trưởng có ý gì, ông ta không để ý mà trực tiếp quay qua trưởng thôn, nói: "Vật nuôi trong thôn toàn bộ đã chết, nhưng riêng nhà hắn lại không việc gì, nếu giờ không chịu nói thật cho ta, chỉ e tối nay không còn dừng lại ở việc vật nuôi chết."
Lúc đó tôi mới để ý, sắc mặt trưởng thôn đột nhiên trở nên khác thường, đắn đo một hồi lâu, cuối cùng thở dài móc trong ngực ra một con rết bằng ngọc, nói: "Cái này ta tìm thấy trong nhà Hồ gia, ta nghĩ rằng việc ba người họ Hồ chết và việc quái lạ xảy ra trong thôn có liên quan tới nó."
Đạo trưởng cầm lấy con rết quan sát qua, cuối cùng thở dài quay người bước đi, trưởng thôn thấy thế vội vàng đi theo.
Lúc đó tôi cũng không biết chuyện là thế nào, đứng chết trân tại chỗ, lúc sau mới sực tỉnh chạy theo, đột nhiên có tiếng mẹ tôi phía sau buồn bã nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!"
Tôi quay lại nhìn mẹ, hứng khởi nói: "Mẹ, người tỉnh rồi à?"
Mẹ không để ý tôi, xoay người đi vào nhà, tôi vội theo vào, chợt thấy cha đang nằm dưới đất, trong sân lại vương vãi đầy số lương thực mà hai cha con vất vả thu dọn, đàn gà thì đang thích thú nhặt ăn.
"Cha!"
Tôi gào lên, lập tức lao tới xem tình hình của ông, còn mẹ thì chỉ đứng trước cửa, dùng âm thanh quỷ dị nói: "Trước cửa huyền quan, gia trạch bình an!"