Tôi có phải là một tên khốn nạn không?
Từ một góc độ nào đó mà nhận xét thì đúng, bởi tôi đã mở ra cánh cửa địa ngục trong khi mình không có năng lực đóng nó lại.
Lúc này tôi và Nhiếp Linh đứng trong bóng tối giơ tay không rõ năm ngón, nghe ngóng phía Lưỡng Sơn Khê thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, nội tâm bỏng cháy trong tôi mới dần lắng xuống.
"Đi thôi!" Nhiếp Linh kéo tay tôi nói: "Nô này khiến em rất không thoải mái."
Tôi thoáng nhìn Lưỡng Sơn Khê lần nữa, tiếng chuông mậu tuất vẫn như cũ vang vọng phía chân trời. Tôi không rõ rốt cuộc thì Diệp Lượng chết hay sống, nhưng tôi tin không có bất cứ thứ gì trong Lương Sơn Khê có thể sống nổi.
Tôi và Nhiếp Linh mò mẫm trong bóng đêm đi khoảng 10 phút thì ánh trăng ló ra, mây đen che phủ chỉ trong phạm vi Lưỡng Sơn Khê.
Nương theo ánh trăng, hai con người dắt tay nhau đi xuống chân núi, cả đường đi chẳng ai nói câu nào. Lên xe, Nhiếp Linh do dự hỏi tôi: "Tiếp theo cỗ hung quan sẽ thế nào?"
Tôi lắc đầu, nói chính mình cũng không biết, Nhiếp Linh thở dài không nói gì nữa, khởi động xe quay về thị trấn Cổ Bắc. Đưa tôi về đến nhà thì nàng xoay người định rời đi, tôi vội giữ chặt lại, thì thầm hỏi nàng có thể ở lại không.
Nhiếp Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói ra thì sợ độc giả chê cười, chứ cả buổi tối hôm đó chẳng có gì xảy ra giữa hai đứa, chỉ là ôm nhau ngủ mà thôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã không thấy nàng đâu nữa, tôi xuống bếp nấu một bát mì, thêm hai quả trứng gà. Vốn dĩ đây là món tôi thích ăn nhất, nhưng không biết vì sao tôi ăn bát mì này như nhai rơm.
Nhét bát mì trứng và quả táo vào bụng, chẳng buồn rửa bát, tôi nằm vật ra giường, hai mắt chằm chằm nhìn ngây ngốc lên trần nhà.
Chẳng hiểu vì sao, sau khi báo được thù, trong lòng tôi chẳng có nổi một tia sung sướng, mà chỉ có một cảm giác trống rỗng đến tận cùng. Nằm mấy tiếng, tôi thở dài bò dậy, mở tủ lấy cuốn bối túy và con rết ngọc ra.
Nhìn con rết, tôi không khỏi nhớ đến sự việc xảy ra ở Lưỡng Sơn Khê hơn nửa năm trước. Theo Tam thúc nói thì con rết này chính là đồ vật của Hoàng Bì Tử, nó giết sạch cả thôn cũng vì con rết. Vậy tại sao Tiền Sâm lại liều cả tính mạng để đoạt nó về?
Lúc ở Lưỡng Sơn Khê, Diệp Lượng bắt Nhiếp Linh xuống huyết trì để lấy ngọc quy, tôi có một suy đoán, hẳn là con rết ngọc này cũng xuất phát từ trong đó mà ra.
Một ngọc quy, một ngọc con rết!
Rốt cuộc trong huyết trì có bao nhiêu thứ như vậy?
Hơn nữa, huyết trì rốt cuộc là cái gì? Tôi hồi tưởng đến chuyện xảy ra trong mộ thất, cũng đâu thấy nơi nào có thể gọi là huyết trì đâu.
Huyết trì, huyết trì...tên như ý nghĩa, ít nhất nó cũng phải là một cái hồ chứ?
Hay là bên dưới hòe mộc hung quan là huyết trì? Nhưng suy ngẫm cẩn thận lại thì không đúng, nếu hòe mộc quan đặt trên đoa, Hoàng Bì Tử làm gì có khả năng vào, trừ khi có cửa khác.
Nhìn chăm chú con rết ngọc nửa ngày, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc thứ này có tác dụng gì mà khiến Diệp Lượng và Tiền Sâm hao tâm tổn lực như vậy.
Nếu đã không thể nghĩ thì thôi không nghĩ, tôi đặt con rết ngọc xuống, mở bối túy ra, tìm xem có cách giải quyết hai không.
Lúc đó trên cơ bản tôi đã có chút hối hận chính mình đã quá nóng đầu mà bố trí một tử cục như vậy. Nhưng tôi cơ hồ lật nát cuốn sách cũng không tìm được biện pháp.
Đang bực bội định cất sách để đi ra ngoài hít thở không khí, ánh mắt tôi đột nhiên quét đến góc bàn, tức khắc ngây cả người.
Con rết ngọc đã biến mất!
Tôi chớp chớp mắt khom lưng tìm dưới đất, rõ ràng tôi đặt nó ở trên bàn, sao có thể không thấy đâu. Vậy nhưng tìm khắp góc tường và rương sách đều không tìm được.
Đúng là gặp ma!
Trong lòng tôi thầm rủa một câu, đúng lúc này chợt một con rết sống bò từ gầm bàn ra, trực tiếp chui vào ống quần tôi.
Chết cha! Tôi vội vàng đứng dậy rũ ống quần, muốn lắc cho con rết rơi xuống. Nhưng chưa kịp động thủ thì nó đã bò lên đến đùi, rồi cắn tôi một cái.
Cũng không đau lắm, chỉ là giống như bị kim châm một cái. Tôi thầm mắng một câu, khom lưng định lôi con rết ra, nhưng vừa cúi người thì chỗ bị nó cắn bỗng phát ra cảm giác bỏng rát.
Tôi chợt ớn lạnh, lòng nghĩ hay là nó có độc? Tiếp đó thì cảm giác bỏng rát càng thêm mãnh liệt, cứ như có cục sắt nung đỏ dí vào đùi tôi vậy.
Tôi kêu lên, nhảy dựng, chẳng cần rũ ống quần nữa mà trực tiếp cởi ra luôn. Nhưng vị trí bị con rết cắn đã chẳng thấy nó đâu, chỉ còn lại một hình xăm con rết.
Tuy chỉ là một hình xăm, nhưng nó sinh động như thật, mặt tôi ngu đi. Ngồi xuống giường, tôi nhìn con rết trên đùi mình hồi lâu mới phản ứng được. Hình xăm này lẽ nào chính là con rết ngọc?
Nhưng chuyện này thật phi lý, một con rết ngọc sao lại sống dậy, rồi biến thành hình xăm trên người tôi? Có điều Tiền Sâm và Diệp Lượng liều cả mạng sống để kiếm nó, thì việc này cũng phần nào hiểu được.
Tôi cau mày, đứng lên giường hoạt động gân cốt, cơ thể cũng không có gì thay đổi. Đúng lúc đang suy nghĩ xem rốt cuộc con rết ngọc có tác dụng gì thì bên ngoài vang lên tiếng Nhiếp Linh.
"Tiểu Diệp!"
Nghe nàng gọi, tôi vội mặc quần, mở cửa định ôm nàng. Nhưng vừa giang tay ra thì phát hiện phía sau Nhiếp Linh là Nhiếp Hiền, lập tức xấu hổ xoa xoa tay: "Nhiếp lão bản, sao ông tới đây?"
Nhiếp Hiền có vẻ khó chịu nhìn tôi chằm chằm: "Nếu ta không tới đây, thì để cậu bắt con gái bảo bối của ta đi mất à?"
"Khụ!" Tôi ho khan một tiếng không nói, Nhiếp Linh thì giậm chân hờn dỗi: "Cha, cha nố bậy gì đó!"
"Ta nói bậy?" Nhiếp Hiền hừ lạnh: "Con xem mấy hôm nay đi đâu cả đêm không về?"
"Được rồi mà cha!" Nhiếp Linh nói: "Lần này cha tìm Tiểu Diệp chẳng phải có chuyện chính sự sao?"
"Chính sự?" Nhiếp Hiền sửng sốt một chút rồi mới có phản ứng: "Bị con chọc tức suýt làm ta quên mất. Tiểu tử, ta có một người bạn làm ăn gần đây không thuận lợi, muốn tìm cậu qua xem thế nào."
Trong lòng tôi nghĩ, mới mấy hôm trước còn gọi mình đại sư này kia, chỉ chớp mắt đã giảm xuống vài bậc rồi. Có điều tôi cũng chẳng rảnh để ý mấy cái lặt vặt này, nói: "Tôi là thợ nâng quan, không phải thầy phong thủy, cũng chẳng phải đạo sĩ. Ông tìm lầm người rồi."
Nhiếp Hiền nói: "Tên này làm nhiều chuyện trái với lương tâm, cậu đi qua tùy tiện nói vài câu liền có tiền, chuyện tốt như vậy còn không làm?"
Tùy tiện nói vài câu là được tiền? Trong lòng tôi nói chuyện tốt chắc chắn không thể bỏ qua, liền gật đầu: "Được, ông chờ tôi thu xếp một chút."
"Khỏi đi, tên đó lần này đi khảo sát một công trình ở Giang Bắc, thời gian ở lại thị trấn không nhiều!" Nhiếp Hiền nói.
Tôi suy nghĩ một chút, nói được, sau đó lên xe cùng ông ta.
Trên xe, tôi hỏi Nhiếp Hiền tình hình cụ thể, bấy giờ mới được biết, thì ra Nhiếp Hiền có một đối tác muốn hợp tác làm ăn. Người này lúc ngủ cũng cảm giác có ai đó nhìn mình, trùng hợp lại nghe được chuyênh Nhiếp Linh chết đi sống lại, liền nhân dịp ngang qua thị trấn mà ở lại.
Theo Nhiếp Hiền nói thì gã này làm nhiều chuyện trái với lương tâm, tự mình hù dọa bản thân, tôi chỉ cần tùy tiện nói mấy câu, lừa lấy tiền là được. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, lần này tôi đi lại rước một cái phiền toái lớn vào người...