Tuy tôi cũng chẳng tự cho mình là khách quý, nhưng cũng đồng thời chẳng phải thủ hạ. Cứ nghĩ tới câu nói đó của Chu Nhị Kha, cả đường về tôi khá khó chịu, tuy nhiên xét cho cùng cũng chẳng muốn so đo với con gái.
Vốn Trần Nhất Xuyên định sắp xếp cho Chu Đại Hải ở lại nhà mình để tiện bề bàn bạc, nhưng lần này lại là đệ tử của ông ta cho nên Trần Nhất Xuyên hỏi cô ấy muốn ở khách sạn hay ở nhà mình.
Chu Nhị Kha từ lúc lên xe thì cứ ngồi ghế sau chơi điện thoại, nghe Trần Nhất Xuyên hỏi thì xua tay: "Khỏi phiền toái, ở nhà ông được rồi. Nhân tiện hỏi một chút, lần này ông tìm sư phụ tôi là muốn xem dương trạch hay là xem âm huyệt?"
Trần Nhất Xuyên khẽ cau mày hỏi: "Chu sư phụ không nói với cô à?"
"Vốn dĩ sư phụ định nói cho tôi, nhưng tôi sợ ông ấy nói nhiều quá nên bảo khỏi cần!" Chu Nhị Kha buông điện thoại xuống: "Tốt nhất là nói ngắn gọn thôi."
"Nói ngắn gọn chính là tìm cô để đối phó một oán linh!" Tôi xen vào.
"Oán linh?" Chu Nhị Kha sửng sốt: "Chẳng phải nói là xem phong thủy ư? Sao lại liên quan đến oán linh ở đây?"
"Cô không làm được?" Vốn đang khó chịu với cô ta sẵn nên tôi cười lạnh.
Chu Nhị Kha nhún vai: "Xem tướng, đoạn tự, phân kim định huyệt, trừ tà tránh hung, chỉ cần có liên quan đến âm dương thì chẳng có gì tôi không làm được!"
"Khẩu khí lớn lắm!" Tôi cười lạnh: "Đúng là không biết trời cao đất dày."
"Anh không tin?" Chu Nhị Kha cẩn thận đánh giá tôi, nhàn nhạt nói: "Tôi thấy ấn đường anh màu đen, mấy ngày sắp tới hẳn có tai ương đổ máu."
"Cũng hay đấy!" Tôi khinh thường nhìn cô ta: "Nổ tiếp đi!"
"Dù gì tôi cũng nói rồi, tin hay không tùy anh!" Chu Nhị Kha tỏ ra chẳng quan tâm.
Tôi đang định phản bác thì Trần Nhất Xuyên xen vào: "Cả hai đều là khách quý của tôi, đừng vì việc nhỏ mà khắc khẩu. Chu tiểu thư, không giấu gì cô, chuyện của tôi có hơi phức tạp, tốt nhất cô vẫn nên gọi điện mời sư phụ tới đây một chuyến đi."
"Ông cứ nói thử xem!" Chu Nhị Kha tỏ ra hứng thú: "Nếu thật sự tôi không giải quyết được, lúc đó mời sư phụ tới cũng chưa muộn!"
Trần Nhất Xuyên đành thuật lại chuyện hôm qua đã nói với tôi cho cô ta, Chu Nhị Kha nghe xong thì bình tĩnh như không, nói: "Tôi còn tưởng là chuyện gì to tát. Chẳng phải chỉ là siêu độ một oan hồn thôi sao?"
"Cô làm được?" Trần Nhất Xuyên nghiêm túc: "Chu tiểu thư, chuyện này không đùa được đâu, hơn nữa tôi có lỗi với Hồng Hồng cho nên cũng không hy vọng cô làm tổn thương cô ấy."
"Cái này không thành vấn đề." Chu Nhị Kha nói: "Hóa giải oán khí cô ta xong tôi sẽ đưa cô ta đi đầu thai. Có điều tôi muốn nhìn tận mắt nơi chôn xương cô ấy."
"Không thành vấn đề!" Trần Nhất Xuyên nói: "Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, sáng mai bay tới đó."
"Vậy được!" Chu Nhị Kha cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Nói thật tôi chỉ là một thợ nâng quan, cho nên chẳng biết gì nhiều về chuyện bắt quỷ trừ tà. Nhưng khi nghe Chu Nhị Kha nói đơn giản như vậy, thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Sau khi về tới nhà Trần Nhất Xuyên, Chu Nhị Kha kéo vali đi vào, hỏi phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, sáng hôm sau mới mở ra, cũng không biết làm gì cả ngày trong đó.
Tôi thì nhận lời Trần Nhất Xuyên sẽ bối quan ra, cho nên cũng phải đi cùng. Vốn dĩ tôi định để Nhiếp Linh ở lại Nam Kinh chờ, nhưng nàng cứ nằng nặc đòi đi, cũng hết cách.
Quê Trần Nhất Xuyên ở sơn thôn Xuyên Tây, máy bay không tới được nơi này, chỉ có thể đáp ở Trùng Khánh, sau đó tiếp tục đi bằng ô tô.
Chuyện này chẳng quang minh chính đại gì, sợ ảnh hưởng đến uy tín công ty cho nên Trần Nhất Xuyên không mang theo lái xe mà tự mình lái.
Qua mấy ngọn núi, đường đèo uốn lượn, chúng tôi lái xe mất 6 tiếng đồng bồ mới tới thị trấn quê của ông ta.
Lúc tới nơi thì trời đã tối, Trần Nhất Xuyên hỏi chúng tôi có cần nghỉ ngơi ở thị trấn một đêm, sáng mai mới vào núi không?
Tôi thì thấy bình thường, nói: "Hỏi Chu tiểu thư ấy, nếu cô ta không ý kiến gì thì tôi sao cũng được."
Chu Nhị Kha nghe vậy thì thoáng lườm tôi, nói: "Buổi tối trong núi không an toàn, sáng mai hãy vào đi!"
Ở thị trấn này đừng nói tới khách sạn cao cấp, đến khách sạn tầm trung cũng chẳng có. Mặc dù Trần Nhất Xuyên có tiền, nhưng tiền cũng không có quá nhiều tác dụng tại nơi nghèo nàn này.
Chúng tôi đành thuê mấy phòng trong một nhà nghỉ tồi tàn.
Cả đường đi, Nhiếp Linh cứ ủ rũ không vui, tôi hỏi có phải không được khỏe trong người? Nàng lắc đầu, do dự nói: "Anh quen Chu tiểu thư này à?"
Tôi sửng sốt một chút: "Không quen, sao vậy?"
"Cả đường đi cô ấy cứ nhìn em chằm chằm, có vẻ biết thân phận của em."
Tôi nghe lời này thì không khỏi cau mày, suy nghĩ rồi nói: "Hay thế này đi, sáng mai em không cần vào núi với bọn anh, chờ làm xong việc chúng ta rời đi ngay."
Nhiếp Linh gật đầu: "Được!"
Sáng hôm sau, Nhiếp Linh ở lại nhà nghỉ, Chi Nhị Kha không thấy nàng thì có vẻ ngoài ý muốn: "Bạn gái anh không đi à?"
"Bạn gái tôi đi hay không thì liên quan gì tố cô?" Lòng tôi thầm nghĩ vậy, nhàn nhạt nói: "Cô ấy thấy không được khỏe, nên tôi bảo ở lại nghỉ ngơi. Sao vậy, Chu đại sư chuyện này cũng muốn quản?"
Chu Nhị Kha cười như không cười, liếc tôi một cái rồi xoay người đi, lúc này thì Trần Nhất Xuyên cũng đi từ trên phòng xuống, không thấy Nhiếp Linh bèn hỏi tôi.
Tôi đáp: "Đường núi khó đi, tôi bảo nàng ở phòng nghỉ ngơi."
Trần Nhất Xuyên gật đầu không nói, Chu Nhị Kha lại lên tiếng: "Vốn ở trong núi ra, còn sợ đường núi khó đi?"
Trần Nhất Xuyên không biết chuyện của chúng tôi, nghe thế thì tò mò hỏi: "Hai người là ở trong núi ra?"
"Ừ!" Tôi miễn cưỡng gật đầu: "Quê tôi ở sơn thôn."
"Ở đâu vậy?" Ông ta hỏi.
"Chỉ là sơn thôn nhỏ, không đáng để ý, đi thôi!"
Trần Nhất Xuyên chỉ là thuận miệng hỏi, cho nên thấy tôi lảng đi thì cũng không nói gì thêm. Chờ ông ta đi trước, tôi bước tới bên Chu Nhị Kha, hỏi nhỏ: "Rốt cuộc cô có ý gì?"
"Chẳng ý gì cả!" Chu Nhị Kha nói: "Tôi chỉ muốn nhắc anh một câu, chuyện này là trái với luân thường."
"Luân thường?" Tôi nói: "Tôi căn bản chẳng biết luân thường quái gì của cô, cô, đường lớn cô đi, đường nhỏ tôi bước, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Chu Nhị Kha vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi rồi đeo tai nghe lên không nói gì. Thấy vậy tôi cũng chỉ có thể thầm mắng trong lòng.
Tuy lần này là về quê của Trần Nhất Xuyên, nhưng lâu rồi ông ta không trở lại, cho nên để an toàn ông ta tìm một người dẫn đường ở địa phương đưa chúng tôi vào núi.
Người dẫn đương do ông chủ nhà nghỉ gọi giúp, chờ hơn 10p anh ta mới tới. Ông chủ giới thiệu: "Mọi người muốn đi Trần gia trại đã hoang phế mười mấy năm. Toàn bộ thôn đã dọn ra ngoài hết, đây là người cũ trong thôn, để anh ta dẫn đường là thích hợp nhất."
Trần Nhất Xuyên vốn xuất thân ở Trần gia trại, cho nên nghe thấy đây là người cùng thôn thì hai mắt sáng lên, liền hỏi ông chủ người này bao nhiêu tuổi.
Đúng lúc này thì ông chỉ chỉ ra ngoài cửa: "Kia kìa, đã tới rồi!"