Một vị hung linh mặc váy đỏ lại nói chuyện nhẹ nhàng với tôi, đương nhiên tôi sợ hãi vội nói nào dám nhận. Nói xong thì tôi mới phản ứng lại, đang định hỏi mình cứu cô ấy lúc nào thì nàng đã xoay người tiến vào bên trong rừng liễu.
Nếu đổi lại là người bình thường, tôi nhất định sẽ gọi nàng lại, nhưng trong tình huống lúc ấy tôi nào dám mở miệng, chỉ có thể nhìn bóng nàng rời đi.
Sau khi nàng đi khỏi, tôi có chút kinh ngạc hỏi Cẩu Tử: "Làm sao bây giờ?"
Cẩu tử mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, vị này cao thâm, lần này nàng ra gặp ngươi chỉ e là vì ngươi cõng cỗ hòe mộc hung quan ra mà thôi."
Tuy rằng gặp gỡ cô ấy cũng chẳng nắm được tin tức gì, nhưng ít nhất tôi cũng biết nàng không có ý đối địch, nên lòng cũng thả lỏng một chút.
Rời khỏi tụ sát trận, chúng tôi đến bìa rừng, mắt nhìn Lưỡng Sơn Khê, mà lúc này một bóng người từ Lưỡng Sơn Khê đang đi ra, hướng về phía tôi.
Ban đầu theo bản năng tôi định lui về sau, nhưng Cẩu tử nói: "Không phải lo, trong phạm vi rừng liễu hắn không vào được!"
Nghe hắn nói vậy thì lòng tôi cũng hơi thả lỏng, vốn dĩ tôi cho rằng người tới là Diệp Lượng, nhưng khi người đó đứng yên trước mặt, tôi mới sững sờ nhận ra, là Tam thúc.
Tuy rằng đã được nhìn ảnh chụp Tam thúc từ trước, nhưng một người mình nhận định là đã chết lại xuất hiện trước mặt, theo bản năng tôi vẫn gọi một tiếng: "Tam thúc!"
"Hắn không phải Tam thúc, hiện chính Hoàng Bì Tử đang thao túng thi thể ông ta." Cẩu tử nói.
Thực ra trong lòng tôi cũng biết rõ người này tuyệt đối không phải Tam thúc, bởi đã tận mắt nhìn thấy ông chết. Vừa rồi chỉ là gọi theo bản năng thôi, hơn nữa nhìn kỹ lại, đôi mắt cá chết của người này trắng rã.
Mà xét tình hình này, Hoàng Bì Tử thao túng thi thể Tam thúc để giết người ở gần thị trấn chính là muốn truyền đạt thông tin cho bọn Vương Tiểu Hổ.
Tam thúc đi tới rất gần chúng tôi rồi đứng im, đúng như lời Cẩu tử nói, hắn không vào được phạm vi rừng liễu.
"Tiểu tử! Chúng ta làm một giao dịch đi." Giọng của Hoàng Bì Tử cứ như một đống âm thanh khác nhau hợp thành, không có bất kỳ cảm xúc nào trong đó, bình thản đến mức khiến người nghe khó chịu.
"Ngươi hại chết cha mẹ ta, hại chết toàn bộ Lưỡng Sơn Khê!" Tôi nhếch mép: "Dựa vào cái gì đồ cùng ta làm giao dịch?"
"Ta ẩn cư trong núi sâu mấy trăm năm, Lưỡng Sơn Khê nằm gần ta gang tấc mà vẫn bình an, là các ngươi chọc ta trước." Hoàng Bì Tử bình đạm nói.
"Kẻ chọc ngươi hiện giờ đang ở trong Lưỡng Sơn Khê!" Tôi cười lạnh: "Tại sao ngươi không tìm hắn tính sổ? Mà xét cho cùng, cứ cho Hồ Lão Nhị trộm đồ của ngươi, nhưng ngươi giết cả nhà hắn là đủ rồi, vì sao còn thả thiết âm trung hại chết cả thôn?"
"Ta không muốn giải thích bất cứ gì về chuyện này!" Hoàng Bì Tử nhàn nhạt nói: "Thứ ta muốn chỉ là làm một giao dịch cùng ngươi, hẳn ngươi cũng biết cha mẹ mình chết bởi tay ta, vong linh họ ta đang nắm giữ, ngươi nghĩ xem có muốn không?"
"Ngươi nói cái gì?" Tôi dựng đứng lông mày.
"Ngươi giúp ta một chuyện, ta liền giao vong linh cha mẹ cho ngươi." Hoàng Bì Tử nói: "Ở trong tiểu u minh này, ngươi sẽ có thể lần nữa nhìn thấy họ."
Nói thật lúc trước khi lần đầu nghe thấy Vương Tiểu Hổ nói về tiểu u minh, trong đầu tôi ý nghĩ đầu tiên chính là muốn gặp cha mẹ, nếu có cơ hội tôi nào dễ dàng từ bỏ.
Cho dù tôi hận Hoàng Bì Tử thấu xương, nhưng hắn đưa ra điều kiện này căn bản không cho tôi bất kỳ cơ hội nào từ chối.
"Ta muốn nhìn thấy cha mẹ mình trước." Tôi cắn răng.
"Cái này đơn giản." Hoàng Bì Tử nói: "Ta có thể làm cho ngươi nhìn thấy trước, nhưng ta cần phải biết thành ý của ngươi tới đâu."
"Ngươi muốn ta làm gì?" Tôi cau mày.
"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi ra khỏi rừng liễu là được." Hoàng Bì Tử nói.
"Đơn giản vậy thôi?" Tôi có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên là chưa đủ!" Hoàng Bì Tử nói: "Đây chỉ là bước đầu tiên, ngươi ra khỏi rừng liễu, ra sẽ cho ngươi nhìn thấy cha mẹ, sau đó chúng ta sẽ nói về giao dịch."
"Tiểu Diệp, đừng tin lời hắn." Cẩu tử sốt ruột nói: "Hoàng Bì Tử trời sinh giảo hoạt, không đáng tin. Chỉ cần ngươi bước ra khỏi rừng liễu, nhất định hắn sẽ xuống tay với ngươi."
"Về điểm này ngươi có thể yên tâm." Hoàng Bì Tử nói: "Ta cất công tới đây gọi ngươi ra ngoài, khẳng định là có chuyện cần ngươi làm, giết ngươi chẳng có lợi gì đối với ta cả."
Thật ra không cần Cẩu tử nói thì tôi cũng biết Hoàng Bì Tử không đáng tin, nhưng vấn đề là tôi rất muốn nhìn thấy cha mẹ, cho nên liền cắn răng nói: "Ta cần phải nhìn thấy cha mẹ trước."
Hoàng Bì Tử tỏ ra tính toán một chút, sau đó gật đầu: "Được." Rồi vẫy vẫy tay về phía sau, chỉ thấy có hai bóng người từ hướng Lưỡng Sơn Khê đi ra, chẳng phải cha mẹ tôi thì là ai.
"Cha, mẹ!" Tôi theo bản năng bước lên một bước, hốc mắt cay xè rưng rưng.
"Diệp tử!" Cẩu tử trực tiếp ngăn trước mặt tôi, vội nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, rời khỏi rừng liễu chính là ra khỏi phạm vi tụ sát trận."
Nhưng lúc đó trong mắt tôi chỉ có cha mẹ mình cho nên căn bản chẳng để lời Cẩu tử vào tai, bước qua người hắn, ra khỏi rừng liễu.
Mà sau khi ra khỏi rừng liễu, Hoàng Bì Tử cũng chẳng có động thái gì với tôi, chỉ nhàn nhạt nói: "Như vậy được rồi, ngươi ra khỏi rừng liễu, ta cho ngươi nhìn thấy cha mẹ, giờ giao dịch đã ký kết."
Nói xong câu đó, cha mẹ tôi hình như đã bị hắn thao túng, lập tức quay người đi về hướng Lưỡng Sơn Khê. Tôi vội định đuổi theo nhưng bị Hoàng Bì Tử ngăn lại.
"Ngươi tên khốn kiếp này!" Tôi túm lấy cổ áo hắn, cả giận nói: "Ngươi làm gì bọn họ vậy?"
"Không cần kích động thế đâu." Tam thúc dưới sự thao túng của Hoàng Bì Tử, giọng vẫn bình thản như cũ: "Chỉ cần giao dịch của chúng ta hoàn thành, ta đảm bảo trả lại cha mẹ có ý thức cho ngươi."
"Ngẫm mà xem, trong tiểu u minh, cha mẹ ngươi có thể sinh hoạt lâu dài ở chỗ này, các ngươi có quá nhiều thời gian để gặp nhau." Hoàng Bì Tử bình thản nhưng lời nói tràn đầy mê hoặc.
Tôi nhìn chằm chằm Hoàng Bì Tử một hồi, cuối cùng buông hắn ra: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Đi vào rồi hãy nói." Hoàng Bì Tử nhàn nhạt nhìn tôi một cái, xoay người rời đi. Tôi chẳng màng đến Cẩu tử đang gọi lớn ở trong rừng liễu, cũng lập tức đi theo hắn.
Đúng như tôi dự đoán, hai huynh đệ Vương Tiểu Hổ và Diệp Lượng đang ở trong thôn, quả nhiên chúng cùng một bọn.
Diệp Lượng trông thấy tôi, liền giơ ngón tay cái với Hoàng Bì Tử. Tôi nhìn hắn khinh bỉ, sau đó hỏi Hoàng Bì Tử: "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?"
"Xuống huyết trì!" Diệp Lượng đứng cạnh nhàn nhạt nói.
"Lại xuống huyết trì?" Tôi nghe vậy lập tức sửng sốt: "Chẳng lẽ lần này các ngươi lại bảo ta lấy ngọc quy?"
"Không!" Diệp Lượng lắc đầu: "Nếu sớm biết thân phận của ngươi, lúc đó ta nào giao cho ngươi nhiệm vụ đơn giản như vậy. Hòe mộc hung quan trong rừng liễu là ngươi cõng ra?"
Tôi không muốn đáp lời hắn cho nên không nói gì, hắn thì chẳng quan tâm, nói tiếp: "Thật không ngờ ngươi lại là một nâng quan nhân, xem ra ta đã coi thường ngươi. Lần này xuống huyết trì ngươi chỉ có một nhiệm vụ, đó là bối huyết trì kim quan ra ngoài."
Nghĩ lại thì tôi thật sự quá non, dù gì Hoàng Bì Tử cũng là yêu quái mấy trăm năm đạo hạnh, luận về tâm kế sao tôi có thể là đối thủ của nó. Từ lúc bắt đầu bước ra khỏi rừng liễu, tôi đã mất đi năng lực đối chọi.
Nếu lúc ở rừng liễu, Hoàng Bì Tử nói rõ ràng giao kèo, có khả năng tôi sẽ cự tuyệt. Tuy rất muốn được gặp lại cha mẹ, nhưng tôi càng không muốn bị người khác sai bảo. Có điều Hoàng Bì Tử đã nhắm chính xác vào nhước điểm của tôi, bước đầu tiên chỉ là đơn giản rời khỏi rừng liễu.