Tuy không nghe được tình hình cụ thể từ miệng ông lão, nhưng dù gì cũng hỏi được vị trí rõ ràng, tôi quay về nói cho Hoàng Bì Tử biết rồi lái xe thẳng đến thôn Phong Môn.
Thôn Phong Môn là một thôn nhỏ gần Tam Môn Hiệp Hoàng Hà nhất, vào mùa lũ hàng năm, cửa thôn có một bến đò, không ít người trong thôn sinh sống dựa vào bến đò này.
Từ Tam Môn Hiệp đến thôn Phong Môn có một đoạn đường không dễ đi lắm, gồ ghề lồi lõm, kỹ thuật lái xe của tôi không được tốt cho nên tới chiều mới đến nơi.
Thời này cả Trung Quốc đều không được giàu có cho lắm, chứ đừng nói một thôn nhỏ như Phong Môn này. Cả thôn đại khái có mấy trăm khẩu, nhà cửa cũng tương đối cũ nát, không ít trong số đó còn là nhà vách đất.
Cái gọi là nhà vách đất chính là dùng bùn đất đắp thành căn nhà, chỉ có vài cột chủ đạo là dùng gạch xanh, còn lại đều là hỗn hợp của bùn đất và vôi. Ở đây không giống Lưỡng Sơn Khê, Lưỡng Sơn Khê tuy cũng nghèo nhưng ở gần rừng nên có rất nhiều cây, đa số nhà được xây bằng gỗ nếu không cũng chẳng vì một mồi lửa của Vương Tuyết mà cháy rụi như vậy.
Dựa núi thì ăn núi, dựa sông thì bám sông, Phong Môn thôn dựa lưng vào sông Hoàng Hà, chẳng có cây cối gì, chỉ có nước và bùn mà thôi.
Chúng tôi lái ô tô từ Nam Kinh về, tuy chẳng phải loại xe sang trọng gì, nhưng đối với thôn Phong Môn cả đời chẳng gặp, vừa vào cửa thôn đã bị một đám trẻ con vây lấy. Đám trẻ con đa phần là 7, 8 tuổi, trời nóng đứa nào đứa nấy cởi trần trùng trục. Tôi sợ Hoàng Bì Tử sẽ làm chúng sợ, liền bảo nó ngồi yên trong xe, mình tự xuống tìm người hỏi thăm.
Nhưng vừa định bước xuống xe, đột nhiên tôi phát hiện, ngoài xe của chúng tôi thì cửa thôn còn đậu một chiếc xe khác, không hề phù hợp với hoàn cảnh Phong Môn thôn.
"Có người khác cũng vì tránh thiên quan mà tới?" Tôi nhíu mày hỏi.
Hoàng Bì Tử lấy cặp kính đen trong hộp đồ đeo lên, nhàn nhạt nói: "Tránh thiên quan có thể né tránh quỷ sai, đương nhiên người muốn có nó không chỉ mình ngươi!" Nói rồi hắn tự mình bước xuống xe.
Cái thi thể Hoàng Bì Tử điều khiển chỉ khác người thường duy nhất ở cặp mắt, cho nên sau khi đeo kính, nhìn nó không có vấn đề gì. Chúng tôi xuống xe liền trực tiếp hướng vào trong thôn tìm người hỏi thăm về tránh thiên quan.
Lúc đi qua cổng thôn, tôi có ngoái lại nhìn chiếc xe kia một chút, chợt thấy biển số xe quen quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là nó ở đâu.
Có vẻ Phong Môn thôn rất ít khi có người lái ô tô đến thì phải, cho nên đám trẻ con vẫn cứ đi theo sau chúng tôi thì thầm to nhỏ.
Khoảng cách quá xa nên chẳng biết chúng thì thầm cái gì, mà dù có ở gần hơn nữa tôi nghĩ cũng chẳng nghe được, ở đây toàn nói tiếng địa phương, nếu nói nhanh thì người ngoài căn bản không hiểu.
Thời đại đó tiếng phổ thông đã được phổ cập, ông lão lúc tôi hỏi thăm nói khá sõi cho nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì, tự nhủ có thể đây chỉ là thói quen nói chuyện của bọn trẻ.
Chẳng hỏi được, chúng tôi vào thôn đi chẳng bao xa thì thấy trong thôn không ít người đang tụ tập ở sân nhà một người, đến gần thì phát hiện nhà đó đang có tang.
Cửa treo vải trắng, trong sân bày linh đường, trong linh đường đặt ba cỗ quan tài. Nhớ đến ông lão nói nhà lão tam ba người thắt cổ tự vẫn, tôi liền nghĩ đây khả năng chính là nhà Cổ gia.
Trung Quốc từ xưa đến nay đều là xã hội nông nghiệp, phong tục đạo gia gần như đã ăn sâu vào xương cốt tất cả mọi người. Ba người một nhà vì thủy tinh quan mà chết, trong lúc đang đưa tang mà chúng tôi xộc vào hỏi về nó, không cẩn thận sẽ bị đánh.
Tôi với Hoàng Bì Tử bàn bạc một chút rồi định tạm rời đi trước, chờ tối thì lại vào thôn. Nhưng vừa quay đầu, tôi đột nhiên phát hiện ở một con hẻm cách chúng tôi vài chục bước chân, có một người đang đứng nhìn chúng tôi chằm chằm.
Đó là một cô gái, phong cách ăn mặc khác hẳn thôn dân ở đây. Trông thấy cô ấy, tôi nhất thời nhớ đến chiếc xe đậu ngoài cổng, tuy cô ta cũng đeo kính đen, nhưng cứ có cảm giác mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải.
Chưa kịp nhớ ra người này là ai thì Hoàng Bì Tử đã vượt lên đi về phía cô gái, tôi sửng sốt một chút rồi vội vàng đi theo.
Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó cô gái mặc một cái quần loe đang thịnh hành, phía trên là áo thun trắng, đeo kinha đen, tay cầm ô che nắng, hình ảnh này rất khác so với lần đầu tôi gặp cho nên mới nhất thời không nhận ra.
Cho tới khi chúng tôi lại gần, cô ấy bỏ kính xuống tôi mới ngớ người. Là Vương Tuyết!
Sao cô ta lại tới đây?
Vừa thoáng có thắc mắc thì tôi chợt hiểu ra ngay, cô ta cũng giống tiểu Linh, đều là mượn xác hoàn hồn, bị quỷ sai đuổi bắt, cho nên xuất hiện ở đây chẳng có gì là lạ.
Có điều, việc làm tôi khoa hiểu đó là, lúc đo ở Lưỡng Sơn Khê, cô ta với Hoàng Bì Tử đấu nhau ngươi chết ta sống, sao lần này gặp mặt lại không động thủ, thậm chí còn có vẻ khá quen thuộc?
Vương Tuyết gỡ kính xuống, cẩn thận đánh giá tôi một lượt, sau đó nói với Hoàng Bì Tử: "Ngươi đã tới muộn."
"Là tên này chạy loạn!" Hoàng Bì Tử chỉ tôi nói: "Muốn tìm được hắn đâu có dễ dàng."
Đối thoại của cả hai chứng tỏ quan hệ của họ không giống như tôi tưởng, bèn nhíu mày nhìn chằm chằm hai người, nói: "Lúc ở Lưỡng Sơn Khê là hai người hợp lực tính kế tôi?"
"Không đến mức tính kế!" Vương Tuyết nhàn nhạt nói: "Chỉ là mượn lực mấy người để cạy huyết trì ra mà thôi!"
"Mà thôi?" Tôi nghe cô ta nói bâng quơ nhẹ nhàng như vậy, liền giận dữ nói: "Tôi suýt bỏ mạng ở bên trong cô có biết hay không? Còn cha mẹ và tam thúc tôi thì tính sao?"
"Người hại tam thúc của ngươi là Diệp Lượng." Hoàng Bì Tử nói: "Ta chẳng qua chỉ là mượn nhân lực của hắn mà thôi."
"Rũ sạch trách nhiệm?" Tôi cười lạnh: "Thế lẽ nào thiết âm trùng và cái chết của cha mẹ ta ngươi cũng không liên quan?"
Hoàng Bì Tử quay đầu nhìn tôi: "Chuyện này thì ta chưa hề phủ nhận, ngươi muốn báo thù lúc nào ta cũng sẵn sàng tiếp đón!"
"Lão tử làm thịt ngươi ngay bây giờ luôn!" Tôi tức giận không thể kìm, trực tiếp đấm một quyền vào mặt Hoàng Bì Tử, nó ngã ra đất, lại hung hăng bồi thêm hai cú đá.
Thực sự cố nén mối thù giết cha để hợp tác với Hoàng Bì Tử đã làm tôi uất nghẹn, giờ lại biết chúng ở Lưỡng Sơn Khê phối hợp tính kế mình, tôi đã không còn nhịn được nữa. Đè Hoàng Bì Tử xuống, vung tay đấm lia lịa, Vương Tuyết đứng cạnh cũng chẳng lên tiếng ngăn cản.
Tuy có hả giận, nhưng giờ ngẫm lại lúc đó thật tức cười, thứ tôi đánh chẳng qua chỉ là một cái xác do Hoàng Bì Tử điều khiển, chẳng có chút đe dọa nào tới bản thể của nó.
Lúc tôi hành hung hắn là ở trong con hẻm cho nên chẳng có ai chú ý, đợi tôi mệt dừng lại thở dốc, Vương Tuyết mới nhàn nhạt nói: "Hả giận chưa?"
Lúc đó tôi biết mình đánh Hoàng Bì Tử là vô dụng, cho nên đứng dậy, hừ lạnh một tiếng với Vương Tuyết rồi xoay người bỏ đi. Đúng lúc đó thì Hoàng Bì Tử bất ngờ quỳ rạp xuống đất, nói: "Ngươi nghĩ kỹ đi, không có tránh thiên quan, cô ấy tuyệt đối không trốn được quỷ sai!"