Bùa hộ mệnh trên người Trần Nhất Xuyên là chính tay tôi vứt, điều này không thể nghi ngờ. Tôi cau mày, bảo gã tháo vái bùa xuống cho mình xem.
Gã sửng sốt một chút, rồi tháo cái bùa xuống, tôi cầm lấy nó đặt lên đèn bàn nhìn, lập tức khó hiểu.
Thứ này tuyệt đối chính tay tôi đã vứt đi, sao nó còn trở về nhanh hơn cả mình?
Đặt cái bùa xuống bàn, tôi hỏi Trần Nhất Xuyên: "Thứ này ông lấy ở đâu? Tại sao lúc trước tôi hỏi ông không nhắc đến?"
Trần Nhất Xuyên nhướn mày không hiểu: "Lúc sáng cậu hỏi tôi những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây. Còn cái bùa này là của mẹ tôi thỉnh cho từ lúc còn bé."
"Thỉnh từ lúc còn bé?" Tôi có chút kỳ quái, nói: "Khi nào?"
Trần Nhất Xuyên suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là năm tôi 16 tuổi, tôi còn nhớ rất rõ, nam đó chính là năm Hồng Hồng bị bọn buôn người bắt cóc."
"Buôn người?" Tôi nói: "Cụ thể thế nào, ông nói rõ cho tôi nghe đi!"
Có vẻ Trần Nhất Xuyên khá kiêng kỵ với chuyện này, liền hỏi tôi việc đó có liên quan đến vấn đề hiện tại của gã không. Tôi nói có liên quan, hơn nữa còn liên quan rất mật thiết.
Gã do dự một chút, cầm tấm bùa lên tay, thở dài nói: "Cậu đừng thấy hiện giờ tôi có tiền, chứ lúc nhỏ tôi có thể nói là một kẻ bần cùng nhất cái nước này."
"Hồng Hồng là một bé gái được cha mẹ tôi nhận nuôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, năm 16 tuổi thì con bé bị lạc, cả nhà tôi tìm ba ngày ba đêm không thấy, mẹ tôi sợ tôi cũng xảy ra chuyện nên đã thỉnh cái bùa hộ mệnh này."
Trần Nhất Xuyên có vẻ buồn bã nhìn tấm bùa: "Sau khi Hồng Hồng xảy ra chuyện, thôn dân hăng hái ra ngoài làm việc, cho nên tôi liền đi theo thôn dân lên Thượng Hải, ban đầu làm việc nhỏ ở công trường. Sau này từ từ lăn lộn mới có ngày hôm nay."
"Thế sao ông lại nói Hồng Hồng bị bọn buôn người bắt cóc?" Tôi hỏi.
"Tôi cũng không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng người trong thôn đều nói con bé bị bắt cóc, cho nên tôi vẫn luôn cho rằng như vậy." Nói xong gã nhìn tôi: "Việc tôi gặp gần đây có liên quan tới chuyện năm đó sao?"
Qua lời kể của Trần Nhất Xuyên, tôi cũng không thấy vấn đề nằm ở đâu. Nhưng khẳng định tấm bùa này có vấn đề, cho nên tôi liền kể chuyện vừa mới xảy ra cho gã nghe.
Nghe xong, gã sửng sốt một chút, sau đó nhìn tấm bùa trên tay, hỏi: "Nếu đúng là bùa hộ mệnh có vấn đề, tại sao nhiều năm như vậy chẳng sao, đột nhiên giờ lại có chuyện?"
Tôi nói: "Việc này e là phải hỏi mẹ ông, thử gọi điện hỏi xem rốt cuộc bà thỉnh được nó ở đâu."
Trần Nhất Xuyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, lấy điện thoại ra gọi về nhà.
Do không bật loa ngoài nên tôi cũng không biết mẹ gã nói gì, nhưng qua lời nói của Trần Nhất Xuyên, hình như bà ta không chịu nói lai lịch của tấm bùa.
Gã cúp máy, tôi liền hỏi: "Sao rồi?"
Trần Nhất Xuyên khó hiểu nhìn chằm chằm tấm bùa: "Bà không chịu nói."
Không chịu nói, ắt hẳn là có vấn đề, tôi cau mày hỏi: "Mẹ ông có biết chuyện gần đây ông gặp phải không?"
Gã lắc đầu: "Bà đã lớn tuổi, cha tôi mấy năm trước đã đi trước, tôi không muốn bà phải suy nghĩ nên chưa nói."
Tôi nói: "Vấn đề chắc chắn nằm ở tấm bùa, tốt nhất là ông tự mình về hỏi lại, có gì thì tìm tôi qua điện thoại."
Trần Nhất Xuyên gật đầu không nói. Nếu như nguyên nhân sự việc đã tìm được, tôi có ở lại cũng chẳng ý nghĩa, liền chào gã rồi rời đi. Lúc tôi cáo từ, Trần Nhất Xuyên thần sắc ngưng trọng nhìn tấm bùa đến ngây ngốc, không nói lời nào.
Nói thật, trên đường về, chính tôi cũng cảm thấy quái lạ, vì sao Trần Nhất Xuyên đeo tấm bùa nhiều năm như vậy không sao, đột nhiên giờ lại xảy ra chuyện.
Bên cạnh đó, tôi có cảm giác chuyện này liên quan tới việc Hồng Hồng mất tích, không có nguyên nhân cụ thể nào, nó chỉ là một cảm giác.
Tuy đã tìm được căn nguyên sự việc, nhưng rốt cuộc tôi cũng không giúp Trần Nhất Xuyên giải quyết vấn đề. Từ góc độ này mà nói, 100 vạn tôi nhận không quá thích đáng, nhưng tiền trong tay tôi rồi thì đương nhiên sẽ không tự mở mồm ra trả. Trần Nhất Xuyên chưa nhắc tới thì tôi cũng chả dại mà đề cập.
Dù gì với gã 100 vạn cũng như chín trâu mất cọng lông, còn đối với tôi thì nó là một khoản tiền khổng lồ.
Về tới nhà, tôi nằm trên giường nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, hưng phấn, bắt đầu tính toán xem sẽ sử dụng số tiền này như thế nào. Đêm hôm khuya khoắt, tôi còn lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Nhiếp Linh: "Tiểu Linh, giờ anh có tiền rồi, mai sẽ đi xem nhà, sau đó chúng ta kết hôn, được không?"
Đợi một lát chẳng có hồi ân, tôi nghĩ nàng đã ngủ, bèn buông điện thoại xuống, cất kỹ tấm thẻ ngân hàng vào bên người, rồi ngủ thiếp đi.
100 vạn lúc đó quả là số tiền lớn, đủ cho một nhà sống thoải mái an nhàn, tôi thậm chí còn tính sẽ thôi nghề nâng quan, dùng số vốn này để buôn bán nuôi sống hai vợ chồng. Thế nhưng ông trời luôn không chiều theo kế hoạch của con người.
Sáng sớm tôi đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Nghĩ Nhiếp Linh tới tìm mình, tôi chẳng buồn thay quần áo, vừa ngáp vừa ra mở cửa. Nhưng vừa mở cửa ra, lập tức tôi ngây cả người.
Người đứng bên ngoài chính là cảnh sát thị trấn, Vương Tuyết. Từ lần trước chính mắt thấy tôi bị đuổi việc, đây là lần đầu cô ta tới tìm tôi, hơn nữa lần này còn dẫn theo hai người đàn ông lịch lãm đeo kính.
Trông thấy cô ta, tôi sững người một chút sau đó hỏi: "Vương cảnh quan, tìm tôi có việc gì?"
Vương Tuyết nói: "Không phải là tôi tìm anh, mà là hai vị này có chuyện cần nhờ anh giúp."
"Nhờ tôi?" Tôi cẩn thận đánh giá hai ngưòi kia, cả hai nhìn tôi cười hiền hòa.
"Được, vào đi!" Tôi mở cửa mời cả ba vào, nói: "Mọi người cứ ngồi tự nhiên, tôi đi thay quần áo."
Lúc thay quần áo đi ra thì chợt thấy Vương Tuyết đang ngồi một mình trong phòng. Đang chuẩn bị hỏi hai người kia đâu thì bỗng nghe thấy trong phòng Tam thúc có tiếng động, tôi nhíu mày đi vào.
Chỉ thấy hai người kia đang lục lọi trong phòng Tam thúc, hình như muốn tìm gì đó.
"Hai người làm cái gì vậy?" Tôi khó chịu bước tới, ngăn họ lại: "Cha mẹ hai anh không dạy không được tự tiện lục đồ người khác sao?"
Cả hai nhìn lẫn nhau, rồi nói: "Vương cảnh quan, phiền cô trình lệnh khám xét cho Diệp tiên sinh xem."
Lệnh khám xét?
Tôi đang ngớ người thì Vương Tuyết cầm một tờ giấy bước vào, đưa cho tôi, nói: "Đây là lệnh khám xét."
Tuy tôi chẳng biết lệnh khám xét trông như thế nào, nhưng trên giấy có ba chữ to đùng rất rõ ràng. Có điều thật khó hiểu, vì sao Vương Tuyết phải mang lệnh khám xét tới nhà tôi?
Nhìn hai người kia lại tiếp tục lục soát mà nóng mắt, tôi muốn ngăn lại thì Vương Tuyết lôi tuột tôi ra ngoài. Tôi bực mình hất tay ra: "Vương cảnh quan, cô có ý gì vậy? Rốt cuộc tôi phạm phâp gì mà cô dẫn người tới nhà tôi lục sóat?"
Vương Tuyết trừng mắt lườm tôi một cái, sau đó nhìn hai người đang lục lọi trong phòng Tam thúc, nhỏ giọng nói: "Việc này không liên quan tới tôi, hai người đó là bên trên phái xuống, tôi chỉ là phối hợp thôi."
"Bên trên phái xuống?" Nghe vậy tôi liền sửng sốt, hỏi: "Vì cái gì?"
Vương Tuyết định mở mồm nói thì hai người kia đi ra, đưa tôi một bức ảnh, hỏi: "Anh biết người này chứ?"
Nhận bức ảnh, tôi nhìn một cái, tức khắc cau mày, người trong ảnh tôi 10 phần quen thuộc, chính là...