Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dẫn đường tên là Trần Tập, thật ngẫu nhiên đó lại là bạn hồi nhỏ của Trần Nhất Xuyên nhưng nhìn có vẻ lớn hơn thì phải. Cả hai nhìn nhau một hồi, Trần Nhất Xuyên mới thử gọi tên Trần Tập.

Bạn lâu ngày gặp lại đương nhiên là cao hứng, Chu Nhị Kha lại cắt ngang nói: "Trần lão bản, có thể nhanh lên không, tôi còn có việc phải về HongKong."

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc đó sắc mặt Trần Nhất Xuyên hơi thay đổi, nhưng rất nhanh thì khôi phục bình thường. Dù gì ông ta cũng đang có việc nhờ cậy, đương nhiên không thể nổi giận, đành nói với Trần Tập: "Chờ tôi làm xong chuyện này sẽ ở lại hàn huyên. Nhiều năm quá rồi không trở lại, lần này phiền anh rồi."

"Được thôi!" Trần Tập vỗ ngực.

Dưới sự dẫn đường của Trần Tập, chúng tôi xách hành lý xuất phát về hướng Trần gia trại. Trên đường đi, Chu Nhị Kha vẫn cứ đeo tai nghe nghe nhạc, chẳng quan tâm đến vấn đề gì.

Trần Tập và Trần Nhất Xuyên đi trước thì nói thao thao bất tuyệt, tôi chẳng có việc gì cũng vểnh tai nghe được một ít.

Mười mấy năm trước Trần gia trại đã chẳng còn ai, đại đa số đều chuyển tới thị trấn hoặc tới thành phố sinh sống. Do ở gần nên Trần Tập thi thoảng rảnh rỗi vẫn quay về thăm. Hơn nữa theo lời Trần Tập nói, mấy tháng trước ở thôn có xảy ra sạt lở, cả thôn đều bị vùi lấp.

Mấy tháng trước?

Nghe vậy tôi sửng sốt một chút, Chu Nhị Kha nãy giờ nghe nhạc cũng bỏ tai nghe xuống hỏi: "Toàn bộ thôn bị vùi lấp?"

"Đúng!" Trần Tập gật đầu: "Tháng trước tôi vào, cả thôn đều bị đất đá che lấp, đúng tồi a Xuyên, lần này anh về Trần gia trại để?"

"Tế tổ!" Trần Nhất Xuyên đáp.

"À!" Trần Tập gật đầu: "Vậy thì không thành vấn đề, phần mộ tổ tiên nằm ở sườn núi, chúng ta đi qua đó vẫn được."

Mấy thánh trước xảy ra sạt lở, chẳng phải cũng chính khoảng thời gian đó Trần Nhất Xuyên bị ma ám sao?

Tôi quay đầu nhìn Chu Nhị Kha, cô ta cũng có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Mười mấy năm không có người qua lại, đường mòn gần như đã biến mất, đi rất khó khăn. Ấy vậy mà ba người đàn ông chúng tôi thở hồng hộc nhưng Chu Nhị Kha yểu điệu thục nữ lại chẳng hấn gì, thậm chí còn hứng thú chụp anh khung cảnh.

Trần Tập không khỏi thấy lạ, nói: "A Xuyên, đây là con gái anh à? Thể lực tốt nhỉ."

Trần Nhất Xuyên chẳng biết giới thiệu thế nào, đành thuận miệng ậm ừ vài câu. Chúng tôi đi khoảng 3 tiếng trên đường núi gồ ghề thì tới Trần gia trại. Đúng như lời Trần Tập nói, cả thôn đã bị đất đá vùi lấp.

Hai người đứng trước quang cảnh quê cũ thì xúc động thổn thức, Chu Nhị Kha chợt lấy hương và bùa hộ mệnh trong ba lô ra.

Tôi biết cô ta đang tìm kiếm quan tài của Hồng Hồng, Trần Tập thấy vậy thì sửng sốt, quau đầu hỏi Trần Nhất Xuyên: "A Xuyên, đây là..."

Trần Nhất Xuyên không biết giải thích ra sao, chỉ hàm hồ nói vài câu. Chu Nhị Kha cả đường đi nét mặt nhẹ nhàng thì giờ đây thần sắc ngưng trọng, bố trí một tế đàn đơn giản, sau đó châm nến, chắp tay trước ngực thấp giọng đọc gì đó, rồi đặt cái bùa lên ánh nến.

Bùa hộ mệnh này chính là mi cốt của Hồng Hồng, dưới ngọn lửa đốt tỏa ra làn khói nhẹ. Thứ làm người nhìn thấy lạ là làn khói tuy nhẹ nhưng tụ lại mà không tan, Chu Nhin Kha tiếp theo lấy một lư hương nhỏ ra, bỏ bùa hộ mệnh vào rồi nói: "Đi thôi!"

Trần Tập cũng dần nhận ra sự tình có gì đó không đúng, giữ chặt lấy Trần Nhất Xuyên: "A Xuyên, anh nói thật cho tôi đi, rốt cuộc lần này anh về thôn vì cái gì?"

Trần Nhất Xuyên đáp: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tế tổ!"

"Tế tổ?" Trần Tập cả giận: "Anh nghĩ tôi là đồ ngu à, đây mà gọi là tế tổ?"

Trần Nhất Xuyên biết không lừa được Trần Tập liền bất đắc dĩ nói: "Việc này nói ra phức tạp lắm, một chốc một lát không giải thích hết được. Chờ xong xuôi tôi sẽ nói rõ với anh!"

Trần Tập nhéo mắt đánh giá chúng tôi từ đầu đến chân, Chu Nhị Kha thì đã có vẻ hết kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng tốn thời gian nữa, mi cốt cháy đã khiến cô ta bị quấy nhiễu. Trước khi trời tối mà không giải quyết xong thì chờ người tới nhặt xác chúng ta đi!"

Đi theo làn khói bay ra từ lư hương, chúng tôi bám sát Chu Nhị Kha về phía núi rừng. Đi khoảng được nửa tiếng, cuối cùng dừng lại bên một cái hồ nước.

Hồ nước này lớn cỡ một sân bóng, Chu Nhị Kha nhìn hướng khói bay thẳng ra phía hồ thì lập tức nhíu mày. Trần Nhất Xuyên nhìn hồ nước tĩnh lặng: "Sao tôi không nhớ ở đây có hồ nước lớn như vậy nhỉ?"

"Vốn có hai cái hồ ở đây cơ." Trần Tập nói: "Anh không nhớ à, hồi nhỏ chúng ta hay trốn đến đây tắm, giữa hai cái hồ có một đường đất nhỏ."

Trần Nhất Xuyên cau mày suy nghĩ, lúc sau mới bừng tỉnh đại ngộ mà nói nhớ ra rồi. Mà sao đường đất ngăn hai hồ lại biến mất?

Trần Tập đang định mở miện nói thì Chu Nhị Kha lạnh lùng: "Việc đó e là phải hỏi cha mẹ của ông."

Từ lúc gặp Chu Nhị Kha tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nghiêm túc đến vậy, nghe lời cô ấy nói, sợ rằng Hồng Hồng được chôn bên trong cái hồ này.

Chu Nhị Kha đăm chiêu nhìn bốn phía, hừ lạnh: "Đan Phong Triều Dương, một nét chữ lớn đấy."

Lúc đó tôi cũng chẳng biết Đan Phong Triều Dương là gì, chắc là bố cục sơn thủy. Nhưng nhìn nét mặt của Chu Nhị Kha, việc này hẳn là tương đối phiền toái. Dù gì nó cũng liên quan đến an toàn, nên tôi bất chấp sự khoa chịu đối với cô ta mà hỏi: "Là có ý gì?"

Chu Nhị Kha quay đầu liếc tôi một cái, hỏi Trần Nhất Xuyên: "Nếu tôi đoán không sai, hồ nước này không chỉ có con đường nhỏ, mà bên sườn hai hồ hẳn có cả một đảo nhỏ nhô lên?"

"Đúng!" Trần Tập có vẻ kỳ quái nhìn Chu Nhị Kha: "Sao cô biết? Chẳng lẽ trước đây cô đã từng tới nơi này?"

Chu Nhị Kha không đáp mà nhìn hồ nước rồi nói: "Cái gọi là uyên ương song tề chính là âm dương song tề. Từ bố cục phong thủy mà nói, không tính là tuyệt phẩm nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng. Chỉ cần chôn cất tộc nhân ở đây là đủ cho hậu nhân phát đạt."

"Vậy vừa rồi cô nói Đan Phượng Triều Dương là có ý gì?" Tôi hỏi.

Chu Nhị Kha cúi đầu nhìn thoáng qua cái lư hương, nói: "Dục vọng của con người là vô đáy, dùng quan tài bằng gỗ đào, cho cô dâu mặc áo cưới, phong kín quan, chôn sống tân nương, lấy oán khí để tăng thêm cách cục của Uyên Ương Song Tề."

Nói tới đây cô ta ngưng một chút, quay đầu nhìn Trần Nhất Xuyên: "Chỉ có như vậy mới khiến ông một đời phú quý!"

Giữa trời tháng 6 oi bức mà tôi cảm thấy như có luồng gió đông hắt vào mặt, sau lưng ớn lạnh.

"Ba ngày sau khi chôn sống tân nương, lại đào quan tài lên, cắt lấy mi cốt, đeo thành vật tùy thân, như vậy mới có thể gia tăng vận khí. Oan hồn tân nương bị phong bế trong quan tài, oán niệm ngút trời, khiến con đường nhỏ giữa hai hồ chìm xuống 3 thước!" Chu Nhị Kha nhìn thẳng vào Trần Nhất Xuyên, nhàn nhạt hỏi: "Tôi nói đúng chứ?"

Nhìn nét mặt Trần Nhất Xuyên có vẻ như cũng là lần đầu nghe được chuyện này, vừa bất lực vừa bi ai, thở dài: "Là tôi thật có lỗi với cô ấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK