Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tam thúc dạy dỗ, tôi cũng chỉ đứng im không phản bác, ông nói không sai, tôi đúng là điên thật rồi.

Xuất thân nghèo khó, ra ngoài đi làm mấy năm đều là việc tay chân thấp kém, chưa từng có cô gái nào dịu dàng với tôi. Nhiếp Linh xuất hiện khiến trong thâm tâm tôi thực sự xúc động!

Vì tạm thời chưa nghĩ ra cách để đối phó Nhiếp Linh, cho nên Tam thúc cấm tôi ra khỏi cửa, cả ngày ngồi thông não cho tôi, nhưng kết quả chẳng khả quan.

Tôi biết lai lịch của Nhiếp Linh vô cùng quỷ dị, nhưng không hiểu sao cứ luôn nhung nhớ đến nàng. Thậm chí buổi tối đi ngủ cũng hy vọng sẽ mơ thấy nàng. 10h tối, điện thoại trên đầu giường bỗng sáng, một số lạ nhắn tin tới: "Em chờ anh ở bên ngoài!"

Tuy không ký tên, nhưng tôi biết chắc chắn tin này là Nhiếp Linh gửi, cho nên lập tức bò dậy khỏi giường, nghiên tai lắng nghe động tĩnh bên phòng Tam thúc, sau đó lén lút chuồn ra cửa.

Nhưng ai mà ngờ, vừa ra khỏi phòng ngủ thì phát hiện Tam thúc đang ngồi ở ghế phòng khách nhìn tôi chằm chằm: "Đi đâu?" Tam thúc hỏi.

Tôi do dự một lát, nói: "Con ra ngoài hít thở không khí."

"Tiểu Diệp tử, điều phải nói ta đã nói hết. Con nghĩ cho kỹ đi, nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ cả đời không còn đường rút lui nữa." Tam thúc thở dài.

Trong lòng tôi đấu tranh mãnh liệt, cuối cùng vẫn chọn đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc chân bước ra khỏi cửa, tôi nghe thấy tiếng Tam thúc thở dài não nề phía sau.

Lúc đó, tôi vĩnh viễn không thể ngờ, đó là tiếng thở dài cuối cùng mà tôi nghe được từ ông, lần gặp lại đã là âm dương cách trở, nếu được lựa chọn lại, tôi sẽ không bước một bước kia. Nhưng đáng tiếc chính là cuộc đời này làm gì được quay lại.

Ra khỏi cửa, tôi đi về phía đầu ngõ, chẳng bảo xa liền trông thấy Nhiếp Linh đang đứng chờ mình dưới đèn đường. Thấy tôi tới, nàng lập tức ôm chầm lấy, nói: "Em biết anh nhất định sẽ ra!"

Hai chúng tôi ôm nhau một lúc, tôi chụp bả vai nàng, nhấn mạnh từng chữ, hỏi: "Em có thể nói cho anh biết không, rốt cuộc em là người hay ma quỷ?"

"Là người hay là quỷ?" Nhiếp Linh không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy em là cái gì?"

"Anh hy vọng là người!"

"Vậy thì em chính là người!" Nhiếp Linh nhìn tôi cười tinh nghịch, kéo tay tôi đi về phía xa. Tôi hỏi nàng dắt tôi đi đâu, nàng không quay đầu lại mà nói: "Cứ đi theo là được!"

Hơn 22h, ở Cổ Bắc không sống về đêm như các thành thị lớn, cho nên giờ này chẳng còn ai ngoài đường. Nàng dắt tay tôi thẳng hướng Đông mà đi, ra khỏi thị trấn, tới một rừng cây nhỏ, thì nhảy lên ôm lấy cổ tôi, thở hổn hển bên tai: "Có muốn cùng em làm chuyện tuyệt vời không?"

Chúng tôi gần như là chạy cả một đoạn đường, tôi cũng mệt bở hơi tai, khi nghe mấy câu này thì tôi cả người đơ ra, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: "Em...em nghiêm túc chứ?"

Nhiếp Linh bật cười: "Dù sao em đã cho anh cơ hội, có nắm được hay không là do anh!"

Những lời này đối với một trai tơ như tôi lực sát thương có thể nói là ngang với bom hạt nhân. Tôi sững sờ một hồi sau đó ôm ghì lấy nàng mà hôn.

Trước giờ nào đã biết gì về quan hệ nam nữ, tôi chỉ có thể dựa vào bản năng cơ thể. Giờ đang giữa mùa hè, cho nên quần áo tương đối mỏng manh, nhưng cái làm tôi đau đầu chính là, phần dưới của tôi chẳng có cảm giác gì cả. Việc này thật khiến tôi xấu hổ. Nhiếp Linh thì lại tinh nghịch nói: "Em cho anh cơ hội, đây là do anh không biết nắm lấy đấy nhé, đừng có trách em!"

Thấy nàng chuẩn bị mặc quần áo, tôi lập tức nóng ruột: "Em đừng gấp, chờ anh một chút, anh thử lại!"

Giờ ngồi ngẫm lại, thực ra sinh lý tôi bình thường, không hề hay biết tất cả đều do cô ấy dùng thủ đoạn, mặt lúc đó vừa xấu hổ vừa tự trách.

Cố thử vài lần, chính tôi cũng buông tay từ bỏ, vừa nhặt quần áo dưới đất lên mặc, vừa nói: "Muốn cười thì cứ cười đi!"

Nhiếp Linh đi tới hôn lên môi tôi một cái, nói: "Đồ ngốc, sao em lại cười anh được. Đời này gả cho anh là em đã bỏ qua thị phi rồi."

Rời khỏi rừng cây, chúng tôi nắm tay nhau quay về đường cũ. Nhưng lần này trở về, vừa đến đầu ngõ đột nhiên trông thấy trong hẻm có bốn năm chiếc ô tô, hơn nữa còn đỗ ngay trước cửa nhà tôi thuê.

Ở thị trấn Cổ Bắc này, người sở hữu bốn năm chiếc xe hơi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi nhíu mày nhìn Nhiếp Linh nói: "Không phải là cha em đi tìm chứ?"

Nhiếp Linh nhìn tôi lắc đầu, chỉ biển số, nói: "Là biển xe của nơi khác."

"Nơi khác?" Tôi đang ngây người thì thấy một đám đi ra từ nhà mình, Nhiếp Linh vội lôi tôi trốn sau khúc quanh. Đẻ ý thấy có hai tên lôi Tam thúc lên một chiếc xe, tôi liền sốt ruột định xông ra, nhưng Nhiếp Linh gắt gao giữ chặt lấy, nói: "Đừng ra, nếu những người này thật không có ý tốt, giờ anh mà qua đó chính là đi tìm chết!"

"Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn chúng mang Tam thúc đi được."

"Đừng kích động, xe em ở gần đây, chúng ta đi theo xem chúng mang Tam thúc đi đâu đã rồi tính." Nhiếp Linh kéo tôi tới một chiếc xe đậu ven đường.

Mât thấy đám người mang Tam thúc lên xe rời đi, tôi liền giục Nhiếp Linh đuổi theo. Đám người này đi 4 chiếc xe, nối đuôi nhau ra khỏi con ngõ, thẳng hướng Bắc ra khỏi thị trấn.

Nhìn theo hướng chúng đi, Nhiếp Linh vừa lái xe vừa nói: "Phía bắc thị trấn là núi non trùng điệp, chẳng lẽ đám người này muốn nhập sơn?"

"Chỉ sợ không chỉ đơn giản là nhập sơn." Tôi nói: "Biển số xe này là ở đâu?"

"Tô A!" Nhiếp Linh nói: "Là biển xe ở Nam Kinh!"

"Nam Kinh?" Tôi cau mày lẩm bẩm, nếu đoán không nhầm, đám người này đưa Tam thúc đi theo hướng đó, chỉ sợ mục tiêu chính là...Lưỡng Sơn Khê!

Dù không biết đám người tới đây có mục đích gì, nhưng vấn đề là Tam thúc cả đời không ra khỏi thôn, sao người Nam Kinh lại biết ông?

Vùng Lưỡng Sơn Khê vừa nghèo vừa hoang vu, thứ duy nhất làm người ta chú ý có lẽ cũng chỉ có miếu Hoàng Bì Tử. Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào đoàn xe phía trước mà không khỏi nhướn mày.

Lưỡng Sơn Khê nằm ở giữa hai khe núi, cho nên chắc chắn xe hơi không vào được. Bốn chiếc xe đến chân núi thì dừng lại, Nhiếp Linh được tôi nhắc nhở nên đã dừng xe từ sớm, tránh bị chúng phát hiện.

Dừng xe ở ven đường, hai chúng tôi men theo quốc lộ đi về phía trước, lúc tới chân núi thì đám người kia đã mang Tam thúc vào núi mất rồi.

Đường núi bé tí, lờ mờ có những vệt sáng, hẳn là do đám người kia soi đèn. Tuy tôi không biết lai lịch của đám người này, và vì sao chúng mang Tam thúc đi, nhưng tôi khẳng định sẽ không để chúng tùy ý mang Tam thúc đi đâu. Bởi vậy nhất định phải đuổi kịp chúng, vấn đề duy nhất chính là Nhiếp Linh.

Tôi cau mày nhìn đôi giày cao gót và cái váy, nói: "Em mặc đồ này không hợp đi đường núi, quay về thị trấn trước đi!"

"Không!" Nhiếp Linh kiên quyết lắc đầu: "Em phải đi theo anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK