Gã mặc vest mấy ngày không ngủ, cho nên cảm xúc khá là tiêu cực. Tôi nghe hắn miêu tả tỉ mỉ một chút, cũng chẳng có manh mối gì, cho nên đành cùng hắn về nhà xem xét.
Tuy gã là kẻ có tiền, nhưng vì nghề nghiệp của gã, đa số tiền chẳng phải chính đáng gì, cho nên chỉ có thể mua một căn nhà ba gian ở ngoại ô.
Gã cũng không kết hôn, cho nên trong nhà khá bừa bộn, bàn cơm trong phòng khách còn đấy đồ hộp, gã vào nhà liền ngồi phịch xuống sofa, sau đó chụp khẩu súng lên bàn, đe dọa: "Mặ kệ ngươi hỏi ta cái gì, ta bảo đảm sẽ nói hết cho ngươi, không giấu diếm. Nhiệm vụ của ngươi là giúp ta giải quyết tiểu quỷ kia, bằng không đừng trách ta."
Thấy cảm xúc của hắn tương đối tiêu cực, sợ không cẩn thận sẽ nổ súng bắn chết mình, chỉ có thể ra sức trấn an.
Nói đúng ra, nuôi tiểu quỷ hại người là việc cũng bất lợi cho mình, nếu không phải thâm thù đại hận mà còn là vô vọng tròn việc báo thù, người thường sẽ không chọn cách này.
Có điều cân nhắc đến nghề nghiệp của hắn, người muốn giết hắn quá nhiều, gần như là mò kim đáy bể. Tôi thừa nhận tròn thời gian ngắn sẽ không giải quyết được, nhưng lúc đó không dám nói cho hắn, tên này bị tiểu quỷ quấy phá mấy hôm nay, cảm xúc đã loạn rồi.
Nếu không cẩn thận mà kích động, hắn một súng bắn chết chúng tôi, vậy thì tôi quá oan ức rồi!
Sau đó tôi thật sự bị hắn ép đến chẳng có biện pháp, đành gọi điện cho Trần Nhất Xuyên xin số Chu Nhị Kha. Tuy tôi tương đối khó chịu với cô gái này, nhưng lúc đó cô ta là cứu cánh duy nhất của mình.
Bấm số Chu Nhị Kha, lại là cái giọng điệu khiến người ta chán ghét: "Ai nhỉ?"
"Tôi đây!" Tôi nói.
"Anh?" Đầu tiên là cô ta sửng sốt một chút, sau đó giọng nói lại khinh khỉnh: "Anh gọi điện cho tôi làm gì?"
Nói thật nếu có người khác để lựa chọn, tôi chắc chắn không chọn cô ta. Nhưng lúc đó quả thật là bó tay, chỉ có thể căng da đầu nói: "Tôi có việc muốn nhờ cô trợ giúp, cho cái giá đi."
Chu Nhị Kha há một tiếng: "Có việc sao không nói sớm, giờ tôi về HongKong rồi, tiền lộ phí..."
"Được rồi, cứ nói thẳng ra đi, bao nhiêu tiền?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ cần anh đưa tôi tấm séc Trần Nhất Xuyên cho anhnlaf đủ." Chu Nhị Kha nói.
"Một trăm vạn?" Lông mày tôi dựng ngược, quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt gã mặc vest đang chằm chằm vào khẩu súng, cắn môi nói: "Thôi được, tôi chấp nhận. Chỉ cần sự tình được giải quyết, tấm séc đó sẽ là của cô."
"Tách!" Chu Nhị Kha búng tay một cái trong điện thoại, nói: "Đọc địa chỉ đi, tôi sẽ tới ngay."
Tôi thầm mắng một câu đồ quỷ hút máu, sau đó đọc địa chỉ nhà gã mặc vest đen cho cô ta. Cúp máy, gã hỏi tôi gọi điện cho ai.
"Một người bạn!" Tôi nói: "Việc này mình tôi không làm được, gọi cô ta tới trợ giúp."
Gã nghe vậy thì không nói gì, vốn dĩ tôi cho rằng phải sáng mai Chu Nhị Kha mới tới, thật không nghĩ tới, chỉ một tiếng sau cô ta đã gõ cửa nhà gã mặc vest, vẫn ăn mặc như cũ, tai đeo phone màu trắng.
Thấy cô ta đứng ở cửa, tôi ngu đi, theo bản năng hỏi: "Từ HongKong đến Nam Kinh, cô bay tới đây à?" Nói xong thì chợt ý thức được, đương nhiên từ HongKong thì phải ngồi máy bay rồi, cho nên sửa lại: "Ý tôi là..."
"Tôi vốn vẫn còn ở Nam Kinh, lại đây đương nhiên là nhanh rồi." Cô ta nói xong trực tiếp đẩy tôi ra, bước vào phòng.
Ở Nam Kinh mà còn thu tiền lộ phí, trong lòng tôi thầm chửi một câh, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng khách, gã mặc vest nhìn thấy Chu Nhị Kha thì nhíu mày: "Đây là bằng hữu ngươi mời tới?"
Tôi biết hắn ngạc nhiên về giới tính và độ tuổi của Chu Nhị Kha, đang định giải thích thì Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Oán anh nguyền rủa, phiền toái của anh lớn đấy."
"Oán anh?" Nghe vậy thì tôi sửng sốt, không phải dưỡng tiểu quỷ ư?
Gã sát thủ thấy Chu Nhị Kha chỉ ra trực tiếp vấn đề, ánh mắt lập tức sáng lên: "Cô có thể giúp ta giải quyết tiểu quỷ?"
"Cái này phải xem ý anh ta thế nào, anh ta mời tôi tới!" Chu Nhị Kha nhìn tôi, nói.
Nghe vậy, không chờ gã sát thủ mở miệng, tôi vội nói luôn: "Tôi mời cô đến chính là để giải quyết oán anh!"
"Đơn giản!" Chu Nhị Kha nhìn từ đầu đến chân gã sát thủ, lấy một túi kim châm trong balo ra, định đặt lên bàn, nhưng thấy đầy vỏ hộp thức ăn liền nhíu mày, bảo tôi: "Cầm giúp tôi!"
Tôi định đi tới thì Nhiếp Linh bước lên, nhận lấy túi châm: "Để em!"
Chu Nhị Kha nhìn chằm chằm Nhiếp Linh, gật gật đầu, rút một cây châm ra, nói với gã sát thủ: "Nằm xuống!"
Gã nhíu mày nhìn cô ta: "Ngân châm? Ta gọi cô tới giải quyết tiểu quỷ, không phải là châm cứu chữa bệnh!"
"Ai nói ngân châm không thể bắt ma?"
Gã sát thủ do dự, nhưng vẫn nằm xuống ghế, tôi đi qua nhỏ giọng hỏi Chu Nhị Kha: "Có nắm chắc không?"
Chu Nhị Kha khinh khỉnh liếc tôi, không trả lời mà trực tiếp cắm ngân châm vào giữa mày gã sát thủ. Ngân châm cắm đúng huyệt, gã vốn đang mở mắt trừng trừng chợt nhắm lại.
Ngân châm có thể chữa bệnh, điều này tôi đã sớm biết, nhưng ngân châm bắt ma thì là lần đầu tôi nghe thấy. Mãi sau này tôi mới được biết, kỹ thuật của Chu Nhị Kha lúc đó gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm.
Cái gọi là Quỷ Môn Thập Tam châm được Trương thiên sư sáng chế, có ma phong, ma cung, ma quật, ma lũy, ma lộ, ma thị, ma đường, ma gối, ma tâm, ma tín, ma tàng, tổng cộng 13 mũi.
Đương nhiên đó là chuyện sau này, chứ ngay lúc đó tôi chẳng biết cái gì cả, nếu không phải đã được chứng kiến tận mắt bản lĩnh của Chu Nhị Kha ở Trần gia trại, có lẽ tôi còn nghi ngờ có phải kẻ lừa đảo hay không.
Chỉ thấy sau khi châm đến châm thứ ba, cơ thể gã sát thủ bỗng giật một cái, một luồng khí đen tỏa ra từ mũi hắn. Thấy vậy tôi theo bản năng kéo Nhiếp Linh lùi lại một bước, Chu Nhị Kha quay đầu nói: "Không cần sợ hãi như vậy, chỉ là một chút âm khí còn sót lại thôi."
"Như vậy là xong rồi?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là không đơn giản như vậy." Chu Nhị Kha rút châm trên người gã sát thủ xuống, nói: "Mục đích chính của oán anh nguyền rủa không phải là giết người, mà là tra tấn. Nhìn bộ dạng của anh ta hẳn là đã mấy ngày không ngủ, tôi đàng làm vậy để anh ta được ngủ một giấc ngon. Muốn giải quyết hoàn toàn oán anh thì phải tìm ra nó mới được."
"Oán anh?" Tôi nghe thế liền hỏi: "Oán anh và tiểu quỷ có gì khác nhau?"
"Khác nhau rất lớn!" Cô ta vừa cất ngân châm vào bao, vừa nói: "Dưỡng tiểu quỷ là trẻ sơ sinh chết non, còn oán anh lại là chính con đẻ của mình, đương nhiên không giống nhau rồi."
"Con đẻ của mình?" Tôi sửng sốt một chút, hỏi: "Có ý gì? Có người lấy chính con mình luyện thành tiểu quỷ? Ai mà tàn nhẫn như vậy?"
"Người sống đương nhiên khó mà làm được!" Chu Nhị Kha nói: "Nhưng chết non thì khác, theo tôi đoán, oán anh này hẳn là con của anh ta và người khác, hơn nữa nó còn chưa sinh ra đã chết non."
"Con của hắn?" Tôi nói: "Hắn đâu có kết hôn!"
"Không kết hôn và có con là hai chuyện khác nhau!" Chu Nhị Kha nhìn tôi nói: "Việc này chờ anh ta tỉnh dậy, hỏi một chút sẽ biết, giờ thì đưa thù lao cho tôi được rồi chứ?"
Thấy cô ta xòe tay đòi tiền, tôi có chút khó chịu: "Việc cũng chưa giải quyết xong, cô đòi tiền cái gì?"
Chu Nhị Kha nghe thế thì nhún vai: "Cũng được, chờ giải quyết xong lấy cũng chưa muộn."
"Nếu cô vẫn luôn ở Nam Kinh, thù lao có phải là nên bớt một ít không?" Tôi do dự một chút rồi hỏi, dù sao cũng là 100 vạn, thực sự xót ruột.
Nhưng Chu Nhị Kha thì thẳng thừng từ chối: "Không thể được!"