Khi tôi kể lại sự việc cho Tam thúc, ông lập tức chỉ tay vào mũi tôi, tức mình mắng một câu ngu dốt.
Tôi cũng tự biết việc mình lỡ miệng chỉ e đã gây ra phiền toái lớn, cho nên không dám cãi lại. Tam thúc chỉ vào mặt tôi nửa ngày rồi mới than: "Con bảo ta phải nói thế nào với con bây giờ? Lớn như vậy rồi còn không biết nặng nhẹ. Con có biết, chỉ với câu nói kia, con đã chấp thuận âm hôn với cô ấy không?"
"Âm hôn?" Tôi cũng không hiểu lắm những lời này có ý gì, ngu ngơ hỏi Tam thúc.
"Ý chính là giờ cô ta đã là vợ con đấy. Một cô vợ trời sinh xinh đẹp như vậy, chờ mà hưởng phúc đi!" Tam thúc tức giận ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi.
"Tam thúc, thúc đừng đi vội, từ từ đã!" Tôi vội vàng đuổi theo.
Nói thật, Nhiếp Linh quả xinh đẹp, nếu không tôi cũng chẳng buột miệng nói câu đó. Nhưng vấn đề là cô ấy dù có xinh đẹp hơn đi nữa, tôi cũng không thể cưới một cô vợ không biết là người hay là ma như vậy.
Tam thúc đã tức muốn điên, bỏ mặc tôi mà chống gậy rời đi, tôi chạy theo định đỡ thúc nhưng ông đẩy ra.
Cả đoạn đường về nhà, tôi cứ luôn suy nghĩ tiếp theo phải làm sao bât giờ, với câu Nhiếp Linh thì thầm vào tai tôi kia, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ. Nhưng có đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ cưới một ma nữ về làm vợ.
Về đến nhà, Tam thúc ngồi xuống ghế nhìn tôi chằm chằm, tôi bị ông nhìn đến dựng cả lông gáy, liền nói: "Tam thúc, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
"Còn làm gì được nữa?" Tam thúc tức giận nói: "Đương nhiên là bố trí tân phòng, chuẩn bị kết hôn!"
"Tam thúc đừng trêu chọc con mà." Tôi cười khổ: "Con cũng chỉ thấy cô ấy còn trẻ mà chết quá đáng tiếc nên mới buột miệng nói như vậy thôi."
Cuối cùng thì cơn giận của Tam thúc cũng phần nào nguôi đi, thở dài nói: "Trong khoảng thời gian này con đừng có đi đâu, để ta suy nghĩ kỹ xem phải xử lý thế nào." Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ngủ, tôi thấy vậy lao ra dìu, lần này thì thúc không đẩy tôi ra nữa.
Từ nhà Nhiếp Hiền về đây đã là nửa đêm rạng sáng, đỡ Tam thúc lên giường ngủ xong, chính mình cũng quá mệt mỏi mò về phòng ngủ. Tục ngữ có câu, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, tối hôm ấy tôi ngủ quả thực không yên. Rạng sáng có tỉnh một lần, nhìn bên ngoài trời còn chưa sáng, lại trở mình định ngủ tiếp.
Nhưng đúng lúc xoay người, lại có cảm giác cánh tay phải bị thứ gì đó đè lên. Tôi mơ mơ màng màng chẳng buồn mở mắt, nhưng trong tiềm thức nổi da gà, cái loại cảm giác mềm mềm này làm tôi choáng váng.
"Có thoải mái không?" Một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi.
Lòng tôi nhảy bộp một cái, da gà nổi toàn thân, da đầu tê dại, mở to mắt. Thứ đầu tiên trông thấy chính là gương mặt Nhiếp Linh dưới ánh trăng.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo tôi kêu lên một tiếng, theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhưng vì quá đột ngột mà đập đầu vào thành giường.
Bốp một tiếng, tôi bất chấp cơn đau nhói sau đầu, lăn một vòng xuống đất, chuẩn bị chạy. Nhưng đúng lúc mở cửa định lao ra ngoài, thì trên giường đã chẳn thấy bóng dáng Nhiếp Linh đâu nữa.
Tôi xoa xoa cục sưng trên đầu, bật đèn nhìn quanh phòng một chút. Không thấy Nhiếp Linh đâu! Chẳng lẽ là mình nằm mơ?
Tôi cau mày nhìn cánh tay phải của mình, cái cảm giác này quả thật rất chân thực. Tôi xuất thân gia cảnh bần hàn, chưa từng có bạn gái, thậm chí chưa từng cầm tay con gái, đừng nói là chạm vào người. Cho nên vẫn vô sỉ mà tận hưởng dư vị cảm nhận trên tay, thậm chí nằm xuống còn muốn mơ tiếp để trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời đó.
Giờ ngồi nhớ lại, chính tôi cũng cảm thấy lúc đó mình bị ma ám, đầu óc quả thực có vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, mửa tinh mơ đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Do đêm qua ngủ quá muộn nên vừa ngáp dài, vừa khó chịu, nói: "Ai da, vừa mới sáng sớm..."
Nhưng khi trông thấy người đứng ngoài cửa thì câu tiếp theo đã không nói được nữa. Người gõ cửa chính là Nhiếp Linh, tôi còn nhớ rõ hôm đó cô ấy mặc một bộ váy trắng, khoác áo choàng, tóc dài thả phía sau, cười tủm tỉm nhìn tôi.
Bởi hôm qua vừa mộng đẹp, nên vừa gặp cô ấy, ánh mắt tôi đầu tiên là dán vào bộ ngực. Có lẽ do mắt tôi quá hau háu, Nhiếp Linh phát hiện thì khẽ nhíu mày, có điều chưa đến mức tức giận, mà chỉ vào mình, nói: "Không mời em vào nhà à?"
Tuy rằng trong lòng tôi vẫn còn dư âm cảm xúc tối qua, nhưng vẫn biết rõ, người trước mặt là muốn mạng mình, liền thu hồi ánh mắt, sau đó cảnh giác hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến tìm anh để cảm tạ ơn cứu mạng!" Nhiếp Linh nói.
"Miễn!" Tôi đáp: "Thứ nhất tôi không có cứu cô, thứ hau, tôi mặc kệ cô rốt cuộc là ai, chỉ cần cô đừng dây dưa đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm lộ bí mật của cô, được chứ?"
Nghe tôi nói vậy, Nhiếp Linh tức thì hai mắt đỏ hoe, lệ ngấn lưng tròng, trừng tôi mà nói: "Anh ghê tởm em như vậy ư?"
Con người của tôi trên đời sợ nhất là nữ nhân khó trước mặt mình, cho nên lúc cô ấy muốn khóc, tôi chẳng biết làm sao, vội nói: "Này, cô đừng khóc, người đi đường nhìn thấy lại tưởng tôi làm gì cô."
Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi quá non trong việc đối đái với phụ nữ, Nhiếp Linh thấy tôi như vậy thì bật cười: "Đồ ngốc, anh nhìn em hiện giờ giống ma sao? Ma có thể hiện thân giữa ban ngày?"
Nghe vậy tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần lên cao, trong lòng cũng có chút kỳ quái, tà linh thì phải không có khả năng hiện thân giữa ban ngày mới đúng.
Ngay sau đó thì Nhiếp Linh tiến lên, trực tiếp ôm lấy tôi, ghé đầu vào ngực tôi lẩm bẩm: "Là anh đã cứu em!"
Tuy rằng trong lòng tôi thực sự hoài nghi thân phận của cô ấy, nhưng một ngưòi đẹp nhào vào ngực, đối với tôi mà nói, sức sát thương thật là kinh người.
Chần chừ một chút, tôi khẽ cắn môi, tự nhủ với mình, Diệp Đao, mày đi chết đi, sau đó vòng tay ôm lấy Nhiếp Linh.
Tôi có thể cảm nhận được, trên người Nhiếp Linh có hơi ấm, hơn nữa còn có một mùi hương cơ thể nhàn nhạt. Một thi thể, hay một ma nữ liệu có thể có hơi ấm sao?
"Em nói là anh cứu em, sao anh không nhớ rõ nhỉ?" Tôi hỏi.
Nhiếp Linh rời vòng tay tôi, cười tủm tỉm nhìn tôi mà không nói, chỉ giơ tay phải và khom người bứo về phía trước hai bước.
Đầu tiên là tôi sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Em là cô bé thắp đèn lồng ở Lưỡng Sơn Khê?"
Nhiếp Linh nhìn tôi cười vui vẻ, nhưng chưa trả lời. Đúng lúc này thì thì có giọng Tam thúc cất lên phía sau.
"Tiểu Diệp, ta thấy con bị ma ám thật rồi đấy!"
Tôi quay đầu nhìn, Tam thúc đang chống gậy đi tới, tức giận đến đỏ bừng mặt nhìn tôi chằm chằm, tôi lúng túng: "Tam thúc!"
"Đừng gọi ta Tam thúc!" Tam thúc giơ gậy định đánh, tôi vội lui về phía sau hai bước.
Tam thúc hung tợn trừng mắt lườm tôi một cái, rồi quay đầu nói với Nhiếp Linh: "Thằng cháu tôi không hiểu chuyện, tôi thay hắn nhận lỗi với cô, chuyện hôn nhân này không có hôn thư, không phù hợp quy củ."
Nhiếp Linh không trả lời Tam thúc, mà nhìn tôi nhoẻn miệng cười: "Em sẽ lại tới!" Sau đó liền quay người rời đi.
Sau khi Nhiếp Linh đi khỏi, Tam thú giơ gậy đuổi tôi vào nhà, giận đến giậm chân nói: "Tiểu Diệp, con không biết thân phận của ma nữ đó sao? Ta nghĩ con điên thật rồi!"