Dưới sự an ủi của mẹ Diêu Đồng, cuối cùng Vương Miêu Miêu cũng ngừng khóc, sau đó được bà ta dẫn vào phòng thay quân áo sách sẽ, lúc đi ra, hai mắt vẫn đỏ hoe. Thực chất mà nói thì không phải tôi không muốn giúo cô ấy, nhưng thời điểm đó tôi căn bản nào có năng lực, chuyện của cô ta phải chờ Hạ Mộng đến mới được, sở dĩ tôi nói cô ta như vậy chỉ vì trong lòng khó chịu mà thôi. Lúc đầu tiểu Linh cũng khuyên tôi vài câu, sau hình như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.