Lúc tôi bơi lên bờ, cũng không thấy Diệp Lượng và Vương Tiểu Hổ xuất hiện, chẳng biết chúng đã chết đuối hay căn bản không dám lặn.
Có điều đối với tôi mà nói thì chẳng quan tâm, nên liền đi về phía Lưỡng Sơn Khê. Cái hồ cách thôn cũng không xa lắm, tôi đi được một lúc thì bỗng khựng lại, sương mù bao phủ thôn sao biến mất rồi?
Trong lòng tôi nghĩ, hay là hòe mộc hung quan gặp vấn đề gì?
Mang theo nghi vấn trong lòng, tôi bước nhanh hơn về hướng thôn, khi chỉ còn cách một đoạn, tôi bỗng trông thấy ánh lửa ngút trời.
Không xong!
Thầm kêu một tiếng, tôi chạy như điên về Lưỡng Sơn Khê, nhưng tới nơi thì toàn bộ thôn đã bao trùm trong lửa.
Trong ánh lửa ngút trời, một bóng người đang đứng ở quảng trước phía trước thôn. Tôi cau mày chạy tới đủ nhìn thì phát hiện đó là Vương Tuyết!
"Sao cô lại ở đây?" Tôi chỉ vào thôn đang bốc cháy hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Vương Tuyết trông thấy tôi thì có vẻ ngoài ý muốn, đáp: "Tôi không biết, lúc tới đây thì đã như vậy rồi."
"Vậy cô còn đứng nhìn? Mau gọi điện báo nguy!" Tôi vội nói.
Tuy Lưỡng Sơn Khê đã hoang phế nửa năm, nhưng nơi này đối với tôi trước sau đều là nhà, nhưng giờ nhà tôi cũng mất rồi.
Ánh lửa bùng bùng cùng hơi nóng đã đốt sạch kỷ niệm trong trí nhớ của tôi, cả thôn đã cháy, ai cũng bất lực, tôi cũng chỉ có thể đứng trơ mắt mà nhìn.
Ngồi trên quảng trường nhìn Lưỡng Sơn Khê bị cháy hết đêm, sáng sớm hôm sau tôi trực tiếp xoay người rời đi. Lưỡng Sơn Khê đã không còn, nơi này đối với tôi đã chẳng có giá trị gì nữa, đời này tôi sẽ không quay lại đây.
Đi tới khu rừng liễu, tôi phát hiện tụ sát trận mìn bố trí đã bị phá, hòe mộc hung quan không thấy đâu, chỉ có một cái hố to trên mặt đất.
Tôi rất tò mò không biết rốt cuộc là ai phá giải tụ sát trận, hơn nữa lại thiêu hủy Lưỡng Sơn Khê. Nhưng bất luận tôi hỏi gì, Vương Tuyết đều trả lời là không biết.
Trên đường về, tôi hỏi: "Lúc cô vào đây, chẳng lẽ không có sương mù sao?"
"Có!" Cô ta đáp: "Chính vì có sương mù nên tôi lòng vòng trong núi rất lâu. Chờ khi sương tan thì trông thấy ánh lửa, liền đi theo ánh lửa tới đó."
Tôi hỏi lúc tới Vương Tuyết có trông thấy ai không, cô ta nói là chẳng thấy ai. Tuy rằng chuyện này rất đáng ngờ, nhưng nói gì thì cũng đã giải quyết được tụ sát trận, trong lòng tôi trút được gánh nặng.
Dưới chân núi có xe của đám Diệp Lượng, nhưng tôi không biết lái xe cho nên chỉ có thể nhờ Vương Tuyết chở về thị trấn. Cả đường đi chẳng ai nói với ai câu nào.
Tôi thì cứ tự hỏi trong đầu là ai phóng hỏa đốt Lưỡng Sơn Khê đến nỗi mà Vương Tuyết có nói gì không cũng không biết. Tới thị trấn, Vương Tuyết lái xe đưa tôi về nhà trọ, sau đó rời đi.
Nhìn theo xe cô ta đi khỏi, tôi thở dài rồi xoay người vào trong nhà. Vương Tuyết biết tôi đi cùng hai anh em Vương Tiểu Hổ, sao cô ấy lại không hỏi?
Chỉ có một khả năng, đó là Vương Tuyết căn bản cũng không phải là Vương Tuyết, thậm chí cô ta là ai, trong lòng tôi cũng đoán được. Trên thế giới này, có thể phá giải tụ sát trận hòe mộc hung quan, e là chỉ có chính vong linh bên trong nó.
Tuy đoán ra nhưng tôi cũng không vạch trần, chắc có người sẽ nói tôi hèn nhát, đạo sĩ thì nên thay trời hành đạo. Nhưng vấn đề tôi chỉ là một thợ nâng quan, không hơn không kém.
Mà cho dù có là đạo sĩ thì tôi cũng không cho rằng mình là đối thủ của cô ấy, để bảo vệ cái mạng quèn này, theo tôi thì giả câm là thích hợp nhất.
Lưỡng Sơn Khê đã thiêu hủy, Tam thúc cũng đã chết!
Thứ duy nhất lưu luyến tôi ở thị trấn này e là cũng chỉ còn Nhiếp Linh. Tôi tin nếu mình quyết rời Cổ Bắc thì nàng nhất định không phản đối.
Điện thoại ngâm trong nước đã không thể khởi động, tôi nằm trên giường một lúc cuối cùng đứng dậy, trực tiếp đi về hướng nhà Nhiếp Linh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, người tôi muốn gặp nhất lúc này là nàng, 3h sáng, tôi gõ cửa nhà Nhiếp Linh.
"Ai vậy?" Đèn trong phòng bật sáng, Nhiếp Linh mở cửa sổ hô.
"Anh đây!" Tôi đáp.
"Tiểu Diệp?" Nhiếp Linh nói: "Chờ chút, em ra ngay!"
Nhiếp Linh mặc đồ ngủ ra mở cửa, nhìn tôi một cái, nói: "Sao mới sớm..."
Không để nàng nói hết câu, tôi ôm chầm lấy, nói nhỏ: "Đừng nói gì, cứ để anh ôm em!"
Nàng im lặng, vòng tay ôm lấy cổ tôi, hai đứa cứ đứng ôm nhau như vậy một lúc lâu. Buông nàng ra, tôi nói: "Cảm ơn em, tiểu Linh!"
Nàng nhìn tôi cười hiền hòa: "Đồ ngốc, nói chuyện này làm gì. Đừng đứng ngoài nữa, vào trong đi."
"Vào trong?" Tôi nghe vậy thì sững người, đắn đo nói: "Nhưng mà Nhiếp thúc..."
"Yên tâm đi!" Nhiếp Linh nói: "Hôm nay cha em không có nhà, có mình em thôi."
Ba chữ có mình em nàng nhấn mạnh, tôi mà không hiểu ý thì chính là đồ ngu. Hôm đó là lần đầu tôi vào phòng ngủ của một cô gái, bên trong được dán giấy màu tím. Vừa vào cửa, tôi lại ôm lấy Nhiếp Linh.
Làn da trắng mịn cùng với hương thơm quyến rũ khiến tôi mất đi tỉnh táo. Xoay người nàng lại, tôi tham lam ngấu nghiến bờ môi căng mọng, Nhiếp Linh cũng hưởng ứng quấn lấy lưõi tôi. Đưa tay kéo bộ váy ngủ xuống, tôi lần đầu được khám phá cơ thể quyến rũ mà trước đây không lâu mình bất lực. Một tay xoa bóp bầu ngực căng tròn, một tay luồn xuống cái khe thiên tạo bên dưới, nàng chợt nảy người lên thở dốc, miệng không tự chủ khẽ rên: "Ah, ông xã..." Đẩy nàng nằm xuống giường, chiếc quần lót cũng được tôi lột ra...
Sau một hồi mây mưa, Nhiếp Linh ghé vào ngực tôi hỏi: "Có thể cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Trầm mặc một lát, tôi thở dài: "Lưỡng Sơn Khê không còn nữa."
Tam thúc đã chết, người trên đời có thể để tôi nói hết tâm sự tất nhiên chỉ có mình Nhiếp Linh. Khi nghe tôi kể hết sự việc, giọng nàng có chút khác thường, nói: "Chẳng lẽ anh không để bụng, cứ mặc cô ta chiếm hữu cơ thể Vương Tuyết?"
"Nói không để bụng là giả!" Tôi cười khổ: "Dù sao Vương Tuyết cũng vì anh nên mới tới Lưỡng Sơn Khê. Nhưng với thực lực của anh thì làm gì được, cho dù có vạch trần cô ấy thì cũng đâu thay đổi được chuyện đã rồi?"
Nói xong, tôi liền đổi chủ đề: "Thôi không nói chuyện này nữa. Giờ anh cũng đã tõ thân phận của em, em có thể nói cho anh biết cái đêm nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thực ra vấn đề này tôi sớm đã muốn hỏi, nhưng vẫn không biết mở lời như thế nào, nếu hỏi trực tiếp thì cứ có cảm giác đang vấn tội nàng vậy. Tôi vội bổ sung: "Êm đừng hiểu lầm, anh không có ý trách em, chỉ là muốn biết có phải Hoàng Bì Tử hại chết cha mẹ anh không."
"Là nó!" Nhiếp Linh gật đầu: "Một ngày trước khi Hoàng Bì Tử hại chết chó gà toàn thôn, em đã biết nó chuẩn bị phóng thích thiết âm trùng, cho nên ra tay bảo vệ vật nuôi nhà anh. Thế nhưng dù gì nó cũng là lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng em vẫn không bảo vệ được hai bác!"
Thấy vẻ mặt Nhiếp Linh ủ rũ, tôi vội nói: "Không sao, em đã cố hết sức rồi mà!"