Lúc đó tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, cho nên nhíu mày nói: "Ông ta còn chưa nói xong, sao em biết không gánh được?"
Nói thật lúc đó tôi còn đang hứng thú với cái câu một đời phú quý kia, nghĩ đến gia cảnh hiện tại của Trần Nhất Xuyên, tôi rất muốn biết rốt cuộc người kia đã làm gì, liệu mình có thể thử một chút được không.
Nhiếp Linh thì lại nhìn tôi thở dài nói: "Tin em đi, sự việc tiếp theo anh sẽ không muốn nghe đâu!"
"Nửa năm qua, có sóng to gió lớn gì mà anh chưa trải đâu!" Tôi bướng bỉnh nói, quay đầu bảo Trần Nhất Xuyên: "Kể tiếp đi."
Thế nhưng sự thật chứng minh Nhiếp Linh nói không sai chút nào, nghe ông ta kể xong, tôi liền hối hận vì sao không cùng nàng rời đi, đồng thời oán hận, lòng người sao có thể cay độc đến vậy!
Tôi không biết người năm xưa hứa sẽ cho Trần gia một đời phú quý là ai, nhưng nhìn vào gia cảnh hiện giờ của lão, hắn đúng là đã làm được.
Ở Trung Quốc, nhà có người chết rất chú trọng phong thủy khi mai táng, nói cách khác, khi xưa lúc hứa sẽ cho Trần gia một đời phú quý, người kia đã tính toán kỹ phải làm như thế nào.
Trần Nhất Xuyên trước giờ cho rằng năm đó Hồng Hồng quả thật bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng thực ra Hồng Hồng vẫn luôn ở bên người ông ta.
Cái bùa hộ mệnh mà ông ta luôn đeo bên mình, thực ra chính là mi cốt (xương chân mày) của Hồng Hồng. Hồng Hồng không hề bị bắt cóc, mà là bị tế sống.
Nghe xong, cả người tôi đều sững sờ, thật khó mà tưởng tượng cha mẹ Trần Nhất Xuyên lúc đó lại làm như vậy. Mặc dù Hồng Hồng không phải là con đẻ do họ sinh ra, nhưng cũng đã nuôi dưỡng 16 năm trời, sao họ lại nhẫn tâm đến vậy?
Nghe ông ta nói hết, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là may mà đã trả lại tấm séc, mình chỉ là một thợ nâng quan, việc này rõ ràng đã vượt quá phạm vi nghề nghiệp.
Chẳng trách vừa rồi Nhiếp Linh lại nhất định kéo tôi đi.
Đang ngẩn người thì Trần Nhất Xuyên rít một hơi thuốc dài, buồn bã nói: "Nếu được lựa chọn, tôi tình nguyện cả đời không phú quý cũng không muốn Hồng Hồng xảy ra chuyện. Nhưng giờ có nói gì thì đều đã muộn, đã đến lúc Hồng Hồng quay lại trả thù!"
Tôi liếc nhìn Nhiếp Linh một cái rồi bất đắc dĩ nói với Trần Nhất Xuyên: "Trần lão bản, ngượng ngùng, chuyện này e là vượt quá phạm vi nghề nghiệp, xin thứ cho tôi bất lực!"
Nói xong kéo Nhiếp Linh chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng dậy thì Trần Nhất Xuyên ngăn lại, nói: "Diệp tiên sinh xin dừng bước. Việc của Hồng Hồng tôi đã nhờ đại sư khác tới xử lý, chỉ là muốn cậu làm giúp một việc nhỏ!"
Với tình hình này, có người mở miệng nói nhờ tôi làm giúp một chuyện nhỏ, thông thường sẽ chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Có điều tôi đã nhận 100 vạn lúc trước của lão rồi.
100 vạn là tiền đề cho cuộc sống sau này của hai chúng tôi, chắc chắn tôi không trả lại, cho nên chỉ có thể quay đầu nhìn ông ta.
Trần Nhất Xuyên thấy tôi quay đầu thì thở dài: "Tôi biết tiên sinh được truyền thừa nghề nâng quan, cho nên hy vọng tiên sinh có thể giúp tôi cõng quan tài Hồng Hồng ra ngoài. Tuy rằng dù gì cũng đã sai rồi, nhưng tôi vẫn muốn tận lực bù đắp một chút!"
"Bù đắp?" Nhiếp Linh nghe vậy không khỏi cười lạnh: "Chính vì một đời phú quý của ông, một cô thiếu nữ 16 đẹp như hoa bị tế sống, ông bù đắp như thế nào?"
Tôi rất kỳ quái tại sao Nhiếp Linh lại phản ứng mạnh như vậy, cho rằng đây là nàng đứng trên lập trường của phụ nữ mà bất bình thay cho Hồng Hồng. Bởi vậy nắm lấy tay nàng, định khuyên nhủ vài câu.
Nói cho cùng thì chúng tôi đều là người ngoài cuộc, tuy rằng tôi cũng khinh thường trước hành động của Trần gia, nhưng dù gì cũng là chuyện nhà người ta.
Thế nhưng lúc tôi nắm lấy tay Nhiếp Linh, lại phát hiện lòng bàn tay này ướt đẫm. Hơn nữa lúc tôi chạm vào, rõ ràng có cảm giác nàng vô thức né tránh một chút. Kỳ thật sau này nhớ lại, tôi mới thấy lúc đó mìn thật vụng về, tuy rằng cảm thấy nàng có gì đó hơi không đúng, nhưng không nghĩ sâu xa hơn. Cho đến mãi sau gặp cơ hội ngoài ý muốn tôi mới hiểu tại sao nàng lại kích động như vậy. Đương nhiên đây là chuyện sẽ nói sau.
Xét việc đã nhận của Trần Nhất Xuyên 100 vạn từ trước, cho nên lúc ông ta nói muốn nhờ tôi bối quan, chỉ hơi suy xét thì liền đồng ý. Có điều cũng nói rõ luôn lúc ấy, tôi sẽ chỉ bối quan sau khi ông ta giải quyết xong việc này.
Trần Nhất Xuyên đương nhiên là gật đầu lia lịa.
Đã nhận lời bối quan giúp Trần Nhất Xuyên, chúng tôi cũng chẳng càn rời đi, biệt thự có rất nhiều phòng, chúng tôi liền ở lại đó luôn.
Buổi sáng hôm sau, tôi đã được gặp mẹ của Trần Nhất Xuyên.
Đó là một bà lão gương mặt phúc hậu, nếu nhìn bề ngoài sẽ chẳng ai nghĩ năm xưa bà ta lại làm chuyện tàn ác với một cô bé 16 tuổi như vậy.
Lúc vừa rời phòng khách, bà lão đang chống gậy đi ra cửa, trông thấy chúng too thì thiện ý chào hỏi.
Tôi qua loa đáp vài câu, còn người được đào tạo lên đại học như Nhiếp Linh thì lại làm mặt lạnh.
Ăn cơm xong, Trần Nhất Xuyên nói với tôi thầy phong thủy ông ta mời đã tới, hỏi tôi có muốn đi xem không.
Thầm nghĩ dù gì cũng chẳng có việc gì làm, cho nên tôi đồng ý. Tiếp theo hỏi Nhiếp Linh có muốn đi cùng không, nàng bảo nàng không thấy thoải mái nên không muốn ra khỏi cửa. Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, muốn cho nàng nghỉ ngơi thêm, liền cùng Trần Nhất Xuyên ra ngoài.
Trên đường ra sân bay, tôi hỏi ông ta, thầy phong thủy lần này có địa vị ra sao, việc này nếu tìm phải tay gà mờ thì càng phiền toái.
Ông ta nói không thành vấn dêd, đại sư này được một người bạn tốn rất nhiều công sức mời về từ HongKong.
Thời kỳ đầu lập quốc, rất nhiều người hành nghề âm dương đều biết trước sẽ xảy ra nội chiến, cho nên năm đó đa số chạy nạn sang HongKong, bởi vậy khi nghe ông ta nói mời thầy từ HongKong tôi cũng không thắc mắc nhiều.
Có lẽ đối với đại đa số người mà nói, ấn tượng về thầy phong thủy là ở trên màn ảnh, đều là một ít nam giới cao thâm khó lường. Với tôi lúc đó cũng rất tò mò về thầy phong thủy mà Trần Nhất Xuyên mời về từ tận HongKong.
Có điều khi đích thân nhìn thấy vị đại sư trong truyền thuyết này, tôi đơ cả người, không những tôi mà Trần Nhất Xuyên cũng không ngoại lệ.
Bởi đại sư này vậy mà lại là một cô gái!
Hơn nữa con là một cô gái rất xinh, mặc quần jeans áo thun trắng, đeo kính râm, toát ra một vẻ gái thành phố. Hơn nữa mở miệng ra nói tiếng phổ thông rất lưu loát, nhìn thế nào cũng không giống người tới từ HongKong.
Tôi cẩn thận quan sát cô gái, rồi quay đầu nhìn Trần Nhất Xuyên tỏ ý không phải ông đã bị lừa chứ?
Từ ánh mắt ông ta thì chắc cũng không nghĩ khác tôi là bao, có điều dù gì cũng là một ông chủ lớn từng trải, tuy trong lòng kỳ quái nhưng bên ngoài vẫn rất bình thường.
Ông ta ho khan một tiếng lấy giọng, hỏi: "Xin hỏi cô là Chu Đại Hải sư phụ?"
"Không!" Cô ta thẳng thắn lắc đầu: "Mấy nay sư phụ tôi bận việc không tới được, liền sai tôi tới đây. Tôi tên Chu Nhị Kha!"
Chu Nhị Kha?
Long tôi nghĩ, lại còn có cái kiểu sư phụ không tới mà sai đồ đệ đi thay?
Có thể tưởng tượng Trần Nhất Xuyên cũng tương đối bất mãn, nhưng vẫn cố tỏ ra khách khí nói: "Xin hỏi Chu cô nương, khi nào thì sư phụ cô mới qua?"
"Chẳng phải đã nói với ông rồi sao, sư phụ tôi bận việc không qua được!" Chu Nhị Kha có vẻ mất kiên nhẫn nói: "Tôi qua xử lý không được sao?"
"Xử lý được, có điều..." Trần Nhất Xuyên do dự định nói gì đó, Chu Nhị Kha xua tay: "Yên tâm, việc sư phụ giải quyết được, tôi đây cũng có thể giải quyết. Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ không lấy một xu!"
Chu Nhin Kha nói rồi dúi cái vali trên tay cho tôi. Tôi sửng sốt, không hiểu cô ta có ý gì, Chu Nhị Kha mặt đầu khó chịu nói: "Cầm đi! Thủ hạ gì mà không có mắt nhìn như vậy?"
Thủ hạ? Tôi chỉ vào mình, hai mắt trợn lớn nói: "Tôi là thủ hạ?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Cô ta nhìn tôi trừng trừng.
Không chờ tôi mở miệng, Trần Nhất Xuyên chủ động nhận lấy cái vali, nói: "Cô hiểu lầm rồi, vị này là Diệp sư phụ, cũng là khách quý tôi mời tới!"