Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chu Nhị Kha nói ra những lời này, không khí bên bờ hồ lập tức trở nên ngưng trọng, Trần Tập thần sắc khó hiểu hỏi Trần Nhất Xuyên: "A Xuyên, không phải các người đang nói đến Hồng Hồng chứ?"

Trần Tập và Trần Nhất Xuyên lớn lên cùng nhau, ông ta biết Hồng Hồng cũng không lạ. Trần Nhất Xuyên vẫn chỉ gật đầu mà chưa lên tiếng. Chu Nhị Kha nhìn hồ nước hồi lâu, thở dài rồi nói: "Chịu khổ nhiều năm như vậy, làm khó cô rồi!"

Nói xong cô ta đặt lư hương bên bờ hồ, sau đó lấy ra một nắm hạt màu đen tương tự hạt gạo, rải xuống nước.

Đám hạt rơi xuống, mặt nước tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện dao động, bọt khí không ngừng sủi tăm, vài phút sau thì một chiếc quan tài sơn son thiếp vàng trồi lên.

Chu Nhị Kha xoay người nhìn tôi: "Giờ đến lượt anh!"

Nhìn chằm chằm cố quan tài gỗ đào trên mặt nước, tôi do dự: "Cô xác định không vấn đề gì?"

"Yên tâm!" Chu Nhị Kha nói: "Quan tài gỗ đào được niêm phong bằng sơn mài, oan hồn bị vây khốn trong đó, hơn nữa giờ đang là ban ngày, không vấn đề gì."

Tuy trong lòng tôi vẫn canh cánh lo âu, nhưng cũng biết việc bối quan mình phải lo, mà càng chần chờ, trời tối xuống thì càng phiền toái.

Tôi ngồi xổm xuống thử một chút nhiệt độ của nước, tuy hơi lạnh nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được. Tiếp đó khẽ cắn môi, nhảy xuống bơi về phía cỗ quan tài.

Cỗ quan tài nổi bồng bềnh trên mặt nước, tôi nhẹ nhàng bơi tới giơ tay chạm vào. Xúc giác cho tôi cảm nhận một luồng hàn ý, nhưng cũng may là trừ việc đó ra thì không có chuyện khác phát sinh.

Đẩy cỗ quan tài vào bờ, tôi nói với Chu Nhị Kha: "Đã thống nhất trước rồi, tuy nhiệm vụ của tôi là bối quan, nhưng trước khi cô siêu độ vong linh, tôi sẽ không bối."

Chu Nhị Kha nhìn tôi một cái không đáp, cô ta đi tới chỗ cái quan tài, giơ tay chạm nhẹ. Nhìn điệu bộ cẩn thận của cô ta, chẳng có vẻ gì là 'không vấn đề', nha đầu này không lừa mình chứ?

Quan tài tuy bị chôn dưới nước mấy chục năm, bên ngoài bám đầy bùn, nhưng sau khi lau bỏ, lớp sơn bên trong vẫn sáng bóng như cũ, cứ như mới làm, không biết là dùng loại sơn gì để chống ăn mòn.

Tuy từ lần đầu gặp mặt, tôi không tin tưởng Chu Nhị Kha lắm, nhưng không thể không nói, cô ta thật sự là có chút bản lĩnh. Chu Nhị Kha mở nắp quan tài ra, xương cốt bên trong qua 10 năm đã mục ruỗng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra, xương trán thiếu mất một mảnh.

Chu Nhị Kha mở cái lư hương, lấy mi cốt đặt vào chỗ cũ, sau đó phong quan lại, nói với tôi: "Được rồi!"

"Được rồi?" Câu này của cô ta không chỉ khiến tôi sửng sốt, mà cả Trần Nhất Xuyên mặt cũng đơ ra: "Đơn giản như vậy thôi?"

Chu Nhị Kha quay đầu nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Thế ông nghĩ là phải giống như trong phim, làm pháp sự? Làm ơn đi, đó chỉ là phim ảnh, còn thực tế giờ chỉ cần tìm một nơi phong thủy tốt an táng cô ấy lần nữa là được. Có điều cũng như cũ, khi an táng phải lấy danh nghĩa vợ ông để làm bia."

"Cái này không thành vấn đề!" Trần Nhất Xuyên nghe thế đương nhiên là nhận lời. Chu Nhị Kha thấy vậy liền vỗ vỗ cỗ quan tài, nói với tôi: "Tiếp theo là chuyện của anh."

Tôi bối quan cần thỉnh âm binh, cho nên cần phải chờ trời tối, chúng tôi chỉ có thể tạm thời ở lại bờ hồ. Nói thật lúc đó tôi rất thắc mắc, tại sao việc lại đơn giản như thế, nó căn bản không hợp logic, nhưng hỏi Chu Nhị Kha cái gì cô ta cũng không đáp, chỉ nhìn cỗ quan tài mà lắc đầu.

Lúc đầu tôi cho rằng cô ấy lừa mình, sự việc chưa được giải quyết, nhưng cho tới khi tôi bối quan rời núi, an táng lại một lần cũng chẳng có gì xảy ra cả.

Mãi cho đến sau này thân thiết, trong một lần tình cờ tôi hỏi, cô ấy mới nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Thì ra năm đó Hồng Hồng bị tế sống không phải là do ép buộc, cô ấy vì một đời phú quý của Trần Nhất Xuyên mà tự nguyện nhập quan. Đương nhiên là chẳng có chút oán khí nào với ông ta, hơn nữa Trần Nhất Xuyên mấy chục năm cũng không kết hôn, coi như là tuân thủ lời hứa năm xưa.

Mặt khác, trước mặt chúng tôi, Trần Nhất Xuyên tỏ ra là cái gì cũng không biết, nhưng thực chất chuyện Hồng Hồng bị chôn sống ông ta rất rõ ràng, nếu không kiếm được nhiều tiền như vậy, lão đã cưới vợ từ lâu.

Cũng không phải ông ta không muốn, mà là không dám lấy vợ, đây là lời hứa năm xưa đối với Hồng Hồng.

Tuy tôi chẳng hiểu tại sao một thiếu nữ tuổi 16 trăng tròn lại lựa chọn như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán một câu, tình yêu khiến người ta mù quáng!

Sau này tôi hỏi Chu Nhị Kha tại sao cô ấy biết tất cả mà không nói ra, Chu Nhị Kha chỉ nhìn tồi cười cười: "Nói ra thì làm được gì? Trời muốn mưa sẽ mưa, người muốn gả cho ai sẽ gả. Người hành nghề âm dương chúng tôi chỉ xem nhân quả, không hỏi nguyên do!"

Chúng tôi ngồi chờ bên hồ nước đến tối, tôi triệu hoán âm binh bối cỗ quan tài xuống thị trấn thì xe tang đã chờ sẵn. Bỏ cỗ quan tài lên xe, chiếc xe dần dần biến mất trong màn đêm.

Lúc đó tôi có chút kỳ quái, hỏi Trần Nhất Xuyên định đưa quan tài đi đâu, ông ta nói địa điểm đã lựa chọn tốt, việc tiếp theo không cần phiền đến chúng tôi. Rồi móc ra hai tờ séc đưa cho tôi với Chu Nhị Kha, sau đó ông ta nhanh chóng lái xe đuổi theo chiếc xe tang.

Thời điểm đó tôi cứ cảm thấy quái quái, nhưng tính cách mình là vậy, rất nhiều chuyện đều không muốn để trong đầu, suy nghĩ sâu xa.

Chu Nhị Kha cầm thù lao xong liền đeo tai nghe lên, không về khách sạn mà trực tiếp rời đi, hẳn là về HongKong, còn tôi thì phải về nhà nghỉ đón Nhiếp Linh.

Do Nhiếp Linh sắp đến ngày khai giảng nên chúng tôi định sẽ đến thẳng Giang Ninh. Nhưng trên đường đi tôi nhận được một cú điện thoại, vì cú điện thoại này mà chúng tôi bất đắc dĩ lại phải quay về Nam Kinh.

Gã mặc vest đen!

Tôi không biết làm sao mà hắn có được số điện thoại của tôi, nhưng thiết nghĩ đó là cơ sở để uy hiếp mình. Tôi chỉ là một thợ nâng quan, thực sự không muốn đắc tội với đám sát thủ.

Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải ngồi xe đến Trùng Khánh, sau đó lên máy bay đi Nam Kinh, vừa xuống máy bay, người đón chúng tôi chính là gã mặc vest đen.

Hắn lái một chiếc xe cũng màu đen, tôi lên xe liền hỏi hắn gọi mình về làm gì. Gã mặc vest đen kéo cổ áo mình xuống, chỉ vào cái vết màu xanh, nói: "Thứ quái quỷ này xuất hiện tối hôm qua, ngươi phải nghĩ cách giải quyết cho ta."

Vết màu xanh dưới cổ áo hắn rõ ràng là một dấu bàn tay, hơn nữa còn là bàn tay trẻ em, tôi hiểu tình hình này là tiểu quỷ đã bắt đầu có hành động với hắn.

Nhưng vấn đề tôi chỉ là một thợ nâng quan, chuyện ma quỷ vốn vượt quá khả năng, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình vì mạng sống mà ba hoa bốc phét.

Tôi đành cười khổ nói: "Lão đại, tôi hiện giờ chẳng có manh mối gì, anh ép tôi cũng vô ích."

"Không có manh mối thì đi tìm manh mối!" Hắn trừng mắt lườm tôi: "Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, nếu ta mà chết cũng sẽ không để ngươi sống. Cho nên tốt nhất là ngươi giải quyết chuyện này cho ta!"

Có vẻ hắn cũng đã bị tiểu quỷ ép cho nôn nóng, nhìn hai mắt vằn tia máu của hắn, tôi nói: "Mấy hôm nay anh không ngủ?"

"Không cách nào ngủ được!" Gã nói: "Chỉ cần ta nhắm mắt lại, thứ quái quỷ kia liền lập tức xuất hiện trước mặt."

Nghe hắn nói vậy, tôi suy nghĩ một chút liền hỏi: "Anh trông thấy tiểu quỷ đó? Có thể nhớ lại hình dáng của nó không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK