"Yên tâm, con rết ngọc này đã được ta rửa trong huyết trì, Hoàng Bì Tử không đánh hơi ra đâu."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiền Sâm, tôi lập tức quay đầu, ông ta đang mở to đôi mắt đầy tia máu nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ: "Nể tình ta đã cứu ngươi một mạng, giúp ta một điều sau cùng."
"Tôi giúp ông?" Tôi cả giận nói: "Dựa vào cái gì phải giúp ông? Lúc trước ở rừng liễu ông nói gì với tôi? Cha mẹ tôi tại sao vẫn chết?"
"Điều này đúng là do ta sai lầm." Tiền Sâm gắng gượng nói: "Lúc đó ta không ngờ Lưỡng Sơn Khê lại có một con Hoàng bì tử tu luyện mấy trăm năm."
"Ông một câu nhận lỗi là có thể bù đắp mạng sống của cha mẹ tôi sao?" Tôi cười lạnh.
Lúc đó Tiền Sâm gần như đã là ngọn đèn cạn dầu, thở thoi thóp nói: "Nếu ta còn thời gian thì đã không tới làm phiền ngươi, giờ ta đã sắp không ổn, ngươi không thể đáp ứng một kẻ sắp chết như ta sao?"
Nói thật, trong lòng tôi tuy vẫn luôn oán hận Tiền Sâm, nhưng tự tôi cũng biết nếu lúc đó ông ta không cản, tôi trở về cùng lắm là thêm một cái xác mà thôi, nhìn bộ dạng ông ta lúc này, tôi không đành lòng, nói: "Nếu đã sắp chết, sao ông không nói luôn đi?"
Tiền Sâm nghe vật lập tức miễn cưỡng cười cười, vừa thở khó nhọc vừa nói: "Giúp ta cất giữ con rết ngọc này, nếu có cơ hội gặp một cô gái tên là Hạ Mộng thì đưa nó cho cô ấy, nếu không gặp thì thôi. Mặt khác, mặc dù ta chết nhưng nghề nâng quan này nhất định không thể đoạn."
Vừa nói, ông ta vừa lôi trong ngực ra một quyển sách cũ, định đưa cho tôi thì không giữ nổi rơi xuống đất, tay buông thõng. Tam thúc vội vàng nhặt quyển sách lên, đỡ tay Tiền Sâm lên giường sau đó đưa sách cho tôi.
Trên bìa sách chỉ ghi hai chữ: Bối Tụy.
Nhìn quyển sách trên tay tam thúc, tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn nhận lấy, vốn tôi nghĩ chỉ là cất con rết chung với quyển sách, sau này có cơ hội thì giao lại cho Hạ Mộng nào đó.
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, tôi đã nhận một trọng trách không nhỏ mà Tiền Sâm giao phó, còn có cả gánh nặng nghiệp nâng quan, đương nhiên những việc này là về sau mới nói. Lúc đó tôi căn bản không nghĩ tới chuyện này, cho nên nhận cuốn sách, liếc qua bìa ngoài nói: "Bối sùng? Là có ý gì?"
Tam thúc lắc đầu nói chính mình cũng không hiểu, thật ra mãi sau này tôi mới biết chữ đó không phải Bối sùng mà là Bối tụy.
Tụy, ma quái, tai họa! (Nghĩa của từ tụy).
Tiền Sâm đã chết, nếu là ở Lưỡng Sơn Khê có khi tôi đã tìm chỗ chôn lão, nhưng giờ đang ở thị trấn, nếu như chúng tôi đào mộ chôn lão, bị người ngoài nhìn thấy sẽ nghi ngờ chúng tôi giết người, cho nên suy đi tính lại, chúng tôi chọn cách báo cảnh sát.
Trùng họp chính là, khi cảnh sát tới, lại chính là nữ cảnh sát lần trước thẩm vấn tôi ở Lưỡng Sơn Khê. Cô ta trông thấy tôi thì ngạc nhiên, sau đó nhíu mày một chút: "Sao lại là ngươi?"
Nam cảnh sát đi cùng cô ta nhất thời có vẻ kỳ quái, hỏi: "Sao thế tiểu Tuyết, cô biết hắn à?"
Cô ta có vẻ khó chịu nhìn tên đồng nghiệp, nói: "Triệu Cương, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, xin gọi đầy đủ tên ta, là Vương Tuyết, chúng ta đâu có thân nhau như vậy."
Triệu Cương cười ha hả nói: "Ai nói không thân? Ít ra cũng biết nhau một tuần rồi."
Chỉ là người ngoài nhìn vào nhưng tôi cũng thấy Vương Tuyết không có cảm tình với Triệu Cương, nhưng tên này cứ mặt dày quấn lấy. Tôi bất đắc dĩ nói: "Cảnh sát, ở đây còn có một người chết, phiền các ngươi quan tâm tới hiện trường một chút được không?"
Trong nhà vô duyên vô cớ xuất hiện một người chết, việc này cũng không dễ giải thích, mặc dù chúng tôi khai là tự lão tìm tới cửa, nhưng họ vẫn đưa chúng tôi về đồn lấy lời khai.
Cho lời khai xong, tôi chuẩn bị rời đi thì Vương Tuyết gọi lại nói: "Thời gian tới ngươi đừng rời khỏi Bắc Cổ trấn."
Tôi ngạc nhiên: "Sao vậy, ta đã khai rõ ràng, người này không phải do ta giết."
"Bảo ngươi không rời khỏi trấn thì đừng rời, nói nhiều như vậy làm gì?" Triệu Cương nhân cơ hội lấy lòng, trực tiếp quát lớn với tôi.
Mặc dù trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng dân thì không đấu được với quan, cho nên cũng chỉ có thể nhịn, nhún vai không nói thêm.
Dìu tam thúc về nhà, ông hỏi tôi có dự định gì không, tôi nói: "Chẳng có dự định gì cả, nếu có cơ hội gặp Hạ Mộng thì đưa thứ này cho cô ta, không thì thôi."
Tam thúc nói: "Không phải con rết, mà là quyển sách kia kìa."
"Làm gì?" Tôi hỏi: "Tam thúc muốn học nghề ư?"
"Ta già như vậy rồi, chân lại tàn tật, học làm gì?" Tam thúc thở dài nói: "Ta chính là nói ngươi ấy, chẳng lẽ ngươi định làm bồi bàn cả đời sao?"
Trên đời chẳng có bất kỳ ai lại cam tâm một đời bình phàm, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng trải qua sự việc ở Lưỡng Sơn Khê, tôi đã phần nào biết được sự nguy hiểm của nghề này, cho nên ơ hờ bảo sau rồi tính.
Tuy rằng lúc đó tôi không hề có dự tính bước vào nghề, nhưng tam thúc nói một câu khiến tôi cũng cân nhắc, cuốn sách này vứt thì vứt, chi bằng đọc qua một chút để mở mang tầm mắt, biết đâu sau này hữu dụng.
Lúc đó tôi vẫn nghĩ bối tụy là bối sùng, lẩm bẩm một câu: "Bối sùng, sùng văn môn ư, là ý gì?"
Tiền Sâm để lại quyển sách này, trong đó ghi lại chính là bí truyền nâng quan hay bối quan, trông thấy một người có thể nâng cái quan tài cả trăm cân, nhưng thực ra là mượn sức âm binh. Triệu hồi âm binh mới là bản lĩnh thực sự của Nâng quan nhân!
Ngoài bí thuật gọi âm binh, trên đó còn ghi lại những cỗ quan tài quái đản mà trước nay đã từng gặp, tôi xem mà hoa cả mắt, lần đầu tiên được biết thì ra trên thế gian này, quan tài được chia làm nhiều loại như vậy.
Bí thuật triệu hoán âm binh cũng không quá phức tạp, tôi xem mấy lần là nhớ, đương nhiên việc tôi ghi nhớ cũng chỉ là để dự phòng, thậm chí còn không nghĩ sẽ có lúc phải dùng tới. Nhưng điều khiến tôi không ngờ được là, vài ngày sau khi Tiền Sâm chết, tôi đã phải dùng tới nó.
Từ lúc tôi lên đồn cho lời khai, hình như sau đó Vương Tuyết vẫn luôn theo dõi tôi, thường tìm tôi dò hỏi, không phải dò hỏi về tôi, mà là về chuyện Lưỡng Sơn Khê.
Đối mặt với sự nghi ngờ của cảnh sát, ban đầu tôi chỉ trả lời lấy lệ, rằng mình chẳng biết gì cả. Nhưng cứ liên tục như vậy, tôi thật sự thấy phiền toái, liền nói: "Cả thôn đều là do tôi giết, cô hài lòng chưa? Bắt tôi đi."
Vương Tuyết sửng sốt một chút, sau đó đập bàn đứng lên quát: "Này, tôi là cảnh sát, ngươi tốt nhất nên thành thật nói chuyện!"
Bởi cô ta tìm tới quán cơm gặp tôi, một cảnh sát vừa hỏi nhân viên vừa ghi chép, việc này bản thân đã thu hút chú ý, lần này còn đập bàn một cái, lập tức tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi khó chịu, đáp lại: "Tôi còn chưa hợp tác đủ sao? Chính cô ngày nào cũng tới tìm tôi mấy lần, tôi còn phải làm việc chứ? Nếu cô nghi ngờ sao không trực tiếp bắt tôi là xong?"
Vương Tuyết có lẽ cũng cảm thấy nói chuyện ở quán ăn không được thích hợp, hừ lạnh một tiếng bảo tôi cẩn thận, rồi đứng dậy rời đi.
Tuy cô ta đi, nhưng để lại cho tôi một phiền toái lớn, ông chủ có vẻ lo lắng nói: "Diệp tử, ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ buôn bán nhỏ, ngày nào cảnh sát cũng tới đây, ảnh hưởng không tốt tới việc bán hàng của ta."
Tuy lời nói của ông chủ có vẻ khách sáo, nhưng tôi có thể hiểu, công việc của mình ở đây chỉ e đã chấm dứt, có điều ông chủ cũng là người có trước có sau, thanh toán hết tiền lương cho tôi, còn cho thêm 200 tệ, coi như tiền bồi thường.