Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầm 1000 tệ tiền lương một tháng, tôi rời khỏi quán cơm. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Vương Tuyết đang nhìn mình chằm chằm. Tôi giơ đống tiền 100 tệ đỏ rực lên nói: "Tôi bị đuổi việc rồi, cô hài lòng chứ?"

Vương Tuyết có vẻ xấu hổ, nói với tôi: "Ta không cố ý làm vậy, hay là thế này, ta vào nói với ông chủ giúp ngươi, để hắn không đuổi ngươi nữa?"

Thấy cô ta định xoay người đi vào quán cơm, tôi giữ tay lại, nói: "Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không quấn lấy tôi nữa coi như là ân huệ lớn nhất đối với tôi rồi."

Từ quán cơm về nhà còn chưa tới 5h, tôi vào cửa gọi hai tiếng Tam thúc, thì không thấy có tiếng đáp lời. Lập tức trong lòng kỳ quái, vào phòng ngủ xem thử, phát hiện Tam thúc không có nhà.

Sao lạ thế nhỉ, giờ này rồi Tam thúc còn đi đâu?

Sau việc ở Lưỡng Sơn Khê, cơ thể Tam thúc không được tốt lắm, hơn nữa chân cẳng đi lại không tiện, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện bất trắc, liền đi ra cửa tìm.

Nghĩ Tam thúc cùng lắm là ở nhà bức bí, đi ra ngoài hít thở không khí, sẽ chẳng đi quá xa. Nhưng từ lúc tôi ra khỏi cửa là 5h, tìm đến 6h, gần như đi hết các nơi xung quanh cũng không thấy ông đâu.

Mắt thấy trời sắp tối, trong lòng tôi sốt ruột, liền nghĩ về nhà ngó qua lần nữa, nếu Tam thúc vẫn chưa về liền báo cảnh sát.

Thật may là lúc về thì đã thấy Tam thúc đang lạch cạch dưới bếp nấu cơm, nhìn cái dáng tập tễnh của ông, trong lòng tôi thở phào, cũng có chút chua xót, đi qua nói: "Tam thúc, nghỉ tay đi, để con..."

Lúc Tam thúc xoay người lại, câu của tôi không nói nổi nữa, chỉ thấy trên mặt ông có một vết thương bầm máu.

"Ai, là ai làm?" Tôi lập tức nổi giận.

Toàn bộ Lưỡng Sơn Khê chỉ còn có hai chúng tôi, phát hiện Tam thúc bị đánh, máu tôi liền dồn lên não.

"Đừng có nhao nhao lên!" Tam thúc trừng mắt nhìn tôi một cái: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao."

"Tam thúc, thúc nói cho con biết, là ai đánh thúc?" Tôi cố kìm chế cơn giận, nói: "Bắt nạt một ông già đi đứng không tiện, còn biết xấu hổ hay không?"

"Được rồi." Tam thúc khuyên tôi: "Có gì đâu, cũng trách ta giả điên giả dại quá lâu, không biết cách đối nhân xử thế, việc này đúng là lỗi của ta!"

"Mặc kệ thế nào, cũng không thể đánh người chứ!" Tôi nói.

Sau đó Tam thúc giải thích, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Thì ra hôm qua Tam thúc ở nhà chờ, buồn chán liền đi ra ngoài hóng gió. Sau đó tới công viên thì tìm xem có ai muốn xem bói không. Cuốn sách ngày trước Tam thúc lấy được trong miếu Hoàng bì tử chính là thuật bói toán, cho nên hôm nay liền thử đoán mệnh cho người ta. Có điều Tam thúc từ nhỏ giả ngây giả dại, không biết đối nhân xử thế, tính lại thẳng thắn nên nhìn thấy gì liền nói nấy.

Có một gã nhà giàu đi qua, ông liền trực tiếp giữ chặt người ta lại mà nói nhà ông ta sẽ có người chết, vậy chẳng bị đánh mới lạ.

Đối với chuyện này tôi đúng là không biết nói sao cho phải, chỉ đành cười khổ: "Tam thúc, đang tự nhiên tự lành, thúc đi đoán mệnh cho người ta làm gì?"

Tam thúc có chút bất đắc dĩ nói: "Ta một đời ăn cơm trắng, mắt nhìn Lưỡng Sơn Khê chỉ còn lại hai chúng ta. Cũng không thể bắt con nuôi ta mãi được, tuổi con con trẻ, còn phải hương hỏa cho Lưỡng Sơn Khê, ta không đành trông cậy con."

Tôi nắm bả vai Tam thúc, nghiêm túc nói: "Tam thúc, Lưỡng Sơn Khê chỉ còn lại hai chúng ta, con sẽ không bỏ mặc thúc. Nếu thúc có mệnh hệ gì chính con cũng không sống được. Thúc tuyệt đối đừng có ý nghĩ liên lụy tới con!"

Tam thúc mở miệng định nói gì đó, nhưng tôi gạt đi: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi."

Ăn xong bữa tối, tôi ra hiệu thuốc mua thuốc tan máu bầm xoa cho Tam thúc. Sau đó tự mình nằm trên giường, suy nghĩ xem mai tìm chỗ nào xin việc.

Tôi chẳng có học vấn gì, chưa tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm thuê, cũng chẳng làm công việc cao siêu gì. Cho nên liền nghĩ liệu mai có thể ra công trường tìm xem có việc gì làm không.

Sáng sớm hôm sau thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

"Ai da, mới sáng sớm, đừng gõ nữa!"

Tôi ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, phát hiện bên ngoài là một gã đàn ông mặc âu phục, đi giày da. Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là người giàu, có điều sắc mặt hơi khó coi, tóc thì bù xù, hai mắt đỏ hoe, liếc nhìn đã biết đêm qua không ngủ.

"Xin hỏi ông tìm ai?" Vừa nói tôi vừa lục trí nhớ xem có quen người này không.

"Xin hỏi đại tiên có nhà không?" Gã có vẻ nóng ruột.

"Đại tiên?" Tôi sửng sốt một chút: "Ông tìm nhầm nhà rồi, ở đây không có đại tiên!"

"Không nhầm đâu!" Gã nói: "Tôi cả đêm không ngủ, hỏi thăm từ công viên tới đây mà."

Nghe thấy hai chữ công viên, lông mày tôi cau lại, vẻ mặt bất thiện nhìn gã chằm chằm nói: "Được đấy, đánh Tam thúc tôi mà ông vẫn dám mò tới đây?"

"Tiểu ca, lúc trước là tôi có mắt không tròng, là tôi sai!" Gã liền tự bạt tai một cái, lực rất mạnh, tôi nghe cũng cảm thấy đau.

Đánh xong thì gã quỳ sụp xuống trước mặt tôi, run rẩy nói: "Đánh người là tôi sai, là tôi hỗn láo, tôi có thể bồi thường. Chỉ cầu xin đại tiên có thể cứu con gái tôi một mạng!"

Nói thật, dù bực mình vì gã đánh Tam thúc, nhưng việc Tam thúc làm lúc đó quả có chỗ không hợp lý. Hơn nữa một người giàu có dám quỳ xuống nhận sai, tôi cũng không cố chấp, liền đỡ dậy nói: "Giữa đường ông đừng làm vậy, có chuyện gì từ từ nói!"

Đúng lúc này thì Tam thúc chống gậy đi ra, gã nhà giàu thấy thế liền lết hai đầu gối tới: "Đại sư, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con gái của tôi!"

Tam thúc nhìn từ trên xuống dưới gã nhà giàu rồi thở dài: "Không phải là tôi không giúp ông, nhưng hôm qua nếu ông chịu nghe tôi thì có lẽ còn cơ hội. Hôm nay thì tôi thật sự bất lực!"

Gã nhà giàu nghe xong thì mặt vàng ệch, trực tiếp nằm xoài ra đất, vừa đập tay vừa kêu gào: "Con gái, là cha sai, là cha sai, thực xin lỗi con!"

Một người đàn ông mà đau khổ đến mức này, tôi cũng có chút chua xót, đỡ gã dậy, nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, ông tự trách cũng vô ích, nghĩ thoáng chút đi!"

Sau khi gã nhà giàu đi khỏi, tôi liền nói với Tam thúc: "Tam thúc, không ngờ thúc còn có bảnh lãnh này!"

Tam thúc tự giễu: "Nhìn ra được thì có ích gì, vẫn là không thể cứu!"

"Người hiền có số, phú quý tại thiên!" Tôi khuyên nhủ: "Thúc đã làm hết sức mình, việc này cũng không trách thúc được!"

Tôi an ủi Tam thúc vài câu, sau đó bảo ông không cần ra ngoài xem bói nữa, mình sẽ đến công trường gần đó tìm việc. Bởi trước giờ không làm ở công trường nhiều nên chỉ xin được mấy việc chân tay nhỏ, ngày 80 tệ tiền công.

Tuy rằng lương không cao lắm, nhưng còn nhiều hơn ở quán cơm, chỉ duy có điều là công việc quá mệt mỏi. Bên cạnh đó có mấy lão khó tính cứ bắt tôi làm cái này làm cái kia, hết một ngày là cả người ê ẩm không chịu được.

Tam thúc nhìn tôi thì đau lòng, nấu cho tôi một bát mì hai trứng, nói: "Tiểu Diệp, con thật sự không nghĩ tới nghề nâng quan sao? Một đơn là đủ sống cả năm!"

Tôi nghe vậy thì lập tức sửng sốt, nói: "Nhiều như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Tam thúc nói: "Con biết trưởng thôn trả cho Tiền Sâm bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu?"

"Bốn vạn tiền mặt, không trả thiếu một xu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK