Người khách mà Nhiếp Hiền giới thiệu cho tôi tên là Trần Nhất Xuyên, là một thương nhân khoáng sản. Công bằng mà nói thì hắn là một người tướng mạo phổ thông, hơi béo, ăn mặc cũng không sang trọng, không hề nổi bật trong đám đông.
Nếu không phải Nhiếp Hiền nói với tôi gã là một triệu phú thì tôi còn nghĩ gã là tài xế của ông ta.
Mọi người có thể hình dung, một thương nhân triệu phú là khái niệm như thế nào? Tóm lại phải là một người giàu đến mức không thể giàu hơn chứ.
Sau khi gặp mặt, Nhiếp Hiền giới thiệu sơ qua về tôi một chút, Trần Nhất Xuyên không hề thấy tôi ít tuổi mà xem thường, liền khách khí mời tôi ngồi.
Nơi gặp mặt do Trần Nhất Xuyên đặt, là một quán ăn cao cấp nhất thị trấn, nhưng nói thật ở cái thị trấn quê mùa này, muốn tìm chỗ sang trọng cũng chẳng có.
Ngồi xuống yên vị, Trần Nhất Xuyên cũng chưa trực tiếp bàn chuyện, mà ăn uống trước. Sau khi đã ăn no, gã mới bắt đầu kể chuyện chính cho tôi.
Theo gã nói, mấy tháng gần đây, tối nào đi ngủ gã cũng có cảm giác một đôi mắt ở đâu đó trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình. Khiến tinh thần ngày nào cũng không được tốt, tôi hỏi gần đây nhất gã có chọc tới sự việc gì không.
Gã hỏi ngược lại tôi: "Dạo này công việc quá nhiều, cụ thể ở điểm nào mới được?"
"Đi qua nơi nào đó kỳ quái, mua thứ gì đó quái lạ chẳng hạn." Tôi suy nghĩ một chít, nói: "Thời gian mấy tháng, nếu thực sự có thứ gì ám vào ông, có lẽ giờ đã sớm mất mạng. Vấn đề có khi nằm ở phong thủy, ông đã thử tới nơi khác tĩnh dưỡng chưa?"
"Đã thử!" Trần Nhất Xuyên nói: "Cậu cũng biết tộ làm công trình, ngày nào cũng phải chạy nơi này nơi kia. Nhưng dù tôi có ở đâu đi nữa thì nửa đêm bừng tỉnh, cặp mắt kia vẫn luôn hiện diện."
Nghe gã nói vậy, tôi nghĩ vấn đề không phải là phong thủy, nhưng rất quái lạ, nếu thật sự có gì đó ám vào người, gã có thể sống được mấy tháng quả là kỳ tích.
Nói thật thì việc này của gã nên tìm đạo sĩ giải quyết chứ không phải tìm thợ nâng quan. Trước khi đi tôi cũng đã tính toán kỹ, nếu việc này thật sự chỉ là tâm bệnh, tôi sẽ tùy tiện nói vài câu để lừa tiền, không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại vấn đề là Trần Nhất Xuyên đã thực sự gặp phiền toái, với tình hình này mà nói hươu nói vượn, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tất cả là lỗi của tôi.
Cho nên liền suy nghĩ một chút rồi nói chuyện này mình không giải quyết được, khuyên gã đi tìm đạo sĩ về xử lý.
Nhưng thật không ngờ nghe tôi nói vậy, Trần Nhất Xuyên liền cho rằng vấn đề của mình khá lớn, lập tức móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn: "Tiểu huynh đệ, trong thẻ này có một trăm vạn, chỉ cần cậu giúp tôi thì số tiền này thuộc về cậu, sau khi sự thành còn có hậu tạ!"
Một trăm vạn!!!
Với tôi mà nói thì chỉ ba vạn đã khiến tôi mạo hiểm tính mạng đi nâng quan, giờ 100 vạn đặt trước mắt, nói không động tâm là dối lòng. Nhiếp Hiền nói không sai, gã này đúng là một tên giàu đến không thể giàu hơn.
Tôi thì chỉ là một tiểu tử nghèo kiết xác, thầm nghĩ có thể sở hữu 100 vạn trong tay, cắn môi một cái liền cất tấm thẻ vào túi. Thấy vậy, Trần Nhất Xuyên liền khẽ thở phào, nói: "Tiểu huynh đệ, cậu xem tôi phải xử lý như thế nào bây giờ?"
Tôi đáp: "Mặc kệ thứ ám ông là oan hồn hay là âm sát, nó không có khả năng vô cớ ám ông. Thế này đi, hôm nay ông đừng đi, tìm khách sạn ở lại thị trấn, đêm nay tối sẽ tới xem thử tình hình. Tiện đây ông thử nghĩ kỹ lại xem, dạo này có trêu chọc qua thứ gì hay không."
Trần Nhất Xuyên đắn đo rồi nói: "Thôi được, để tôi gọi điện dời lịch họp."
Trong khi gã ra ngoài gọi điện, Nhiếp Hiền nhìn tôi, nói: "Một đơn đã kiếm cả triệu bạc, có phải cậu nên trả phí môi giới cho ta không?"
Tôi nói không thành vấn đề, chia cho ông một nửa cũng được.
Nghe tôi nói vậy thì Nhiếp Hiền khá bất ngờ, liếc tôi một cái, không nói gì. Nhiếp Linh thì kéo tay tôi: "Anh thật sự nắm chắc?"
"Không!" Tôi đáp: "Nhưng thứ này ám Trần Nhất Xuyên mấy tháng cũng chưa lấy mạng, anh nghĩ không phải là vấn đề lớn."
Lát sau, Trần Nhất Xuyên cầm điện thoại di động đi vào, nói đã sắp xếp ổn thỏa. Tiếp theo Nhiếp Hiền đặt cho gã một phòng khách sạn trong thị trấn.
Khách sạn ở thị trấn này chắc cũng chẳng sang trọng gì, có điều Trần Nhất Xuyên và Nhiếp Hiền xuất thân bần hàn, cho nên cũng không quá lưu tâm vấn đề này.
Đến tối, Nhiếp Linh nói muốn ở lại với tôi, liền bị Nhiếp Hiền lôi đi. Trần Nhất Xuyên đã mua rất nhiều đồ ăn mang về, hai chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Tôi vẫn cứ cố dò hỏi xem có phải gã đã chọc trúng thứ gì không, tuy gã có nói mấy chuyện nhưng tôi đều cảm thấy không đúng.
Trần Nhất Xuyên là một triệu phú có lối sống khá lành mạnh, không thích đánh bạc, không gái gú. Thứ duu nhất gã thích là uống rượu, cho nên ngồi một lúc thì uống nhiều quá, tôi phải đỡ gã vào phòng nằm.
Say rượu, Trần Nhất Xuyên nằm trên giường lẩm bà lẩm bẩm nói linh tinh gì đó tôi nghe không hiểu. Đúng lúc chuẩn bị xoay người ra ngoài thì đột nhiên phát hiện bùa hộ mệnh của gã bị rơi.
Bùa hộ mệnh được cột chỉ hồng, màu đen, nhỏ vỡ ngón tay cái, không biết làm bằng gì. Tôi nghĩ có lẽ Trần Nhất Xuyên vì chuyện này mà đi thỉnh nó ở đâu về. Bởi vậy liền tò mò định cầm lên xem nó là thứ gì. Nhưng nào ngờ vừa chạm đến cái bùa, tôi chợt cảm giác một luồng hơi nóng từ nó tỏa ra.
Không ổn!
Cảm giác này rất mãnh liệt, cứ như tôi vừa chạm phải một cục sắt nung đỏ vậy. Có vấn đề!
Tôi phủi phủi tay, nhìn chằm chằm cái bùa, không dám đụng vào, mà nhẹ nhàng tháo nó ra khỏi cổ Trần Nhất Xuyên, đặt lên đèn bàn quan sát.
Vật này toàn thân nhẵn bóng, nhìn thì có vẻ là một vật đã cũ, hơn nữa mức độ mòn của sợ chỉ hồng đã lớn, nhưng cụ thể bó là gì tôi vẫn chưa nhìn ra.
Có điều với tình hình trước mắt, tôi có thể trên cơ bản kết luận vấn đề nằm ở tấm bùa hộ mệnh này. Nếu là một đạo sĩ thì chuyện này đã dễ giải quyết, chỉ càn thu phục thứ này là được. Nhưng vấn đề là tôi lại không phải đạo sĩ, cho nên suy nghĩ nửa ngày chỉ ra được cách tối ưu là vứt bỏ thứ này đi.
Tôi còn nhớ rõ lúc đó mình nhìn đồng hồ, là 11h đêm, dùng khăn của khách sạn gói thứ đó mang ra khỏi cửa, trên đường đi cứ lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề.
Nhưng quái lạ là cho đến khi tôi ném cái bọc khăn vào thùng rác, cũng chẳng có bất cứ gì xảy ra.
Tôi đứng giữa đường nhìn hồi lâu, chính mình cũng không dám tin chuyện lại thuận lợi như vậy. Có điều vừa trở về khách sạn, mở cửa thì nghe thấy tiếng Trần Nhất Xuyên đang hô hét.
Tôi sững người, thầm nghĩ chẳng lẽ vấn đề không phải ở lá bùa, sau đó vội vàng chạy vào. Tới trong phòng thì nhìn thấy Trần Nhất Xuyên đang dùng chăn che đầu, nép vào tường run bần bật.
Tôi đứng ở bậc cửa, cảnh giác quan sát căn phòng một chút, sau khi không thấy có gì bất thường mới đi vào vỗ vỗ Trần Nhất Xuyên, hỏi: "Ông làm sao vậy?"
Tôi có thể cảm giác rõ ràng, lúc chạm vào Trần Nhất Xuyên, cơ thể gã bỗng cứng đờ ra một chút, nửa ngày mới thò đầu ra. Trên trán gã đầy mồ hôi, tôi đang định hỏi ông ta rốt cuộc gặp thứ gì thì chợt ánh mắt dừng lại nơi cổ gã, một sợi chỉ hồng khá bắt mắt.
Cái này...sao có thể, rõ ràng tôi đã vứt nó đi cơ mà!