Tay hắn hơi động, mọi người căn bản không phát hiện hắn lấy chén trà thế nào, nhưng chén trà lại xuất hiện trong tay hắn, cảnh tượng cực kỳ thần dị.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, Lý Phôi xuất hiện ở chỗ này, như vậy chứng minh hắn đã thành công đột phá Hóa Thần Cảnh.
Tất cả mọi người đứng lên chắp tay nói:
- Chúc mừng Lý đại nhân thành công đột phá Hóa Thần Cảnh.
Cùng tu Tịch Tà Kiếm Phổ cùng Quỳ Hoa Bảo Điển, tốc độ Lý Phôi đã khủng bố đến mức không thuộc về phạm trù nhân loại.
Hơn nữa bởi vì tu hành hai chủng công pháp, lực lượng trong cơ thể Lý Phôi cực kỳ nội liễm, giống như một cái hố sâu.
Biểu hiện ra ra ngoài không nhìn thấy cái gì, nhưng kỳ thật lực lượng bên trong khủng bố kinh người.
Hơn nữa sau khi đến Hóa Thần Cảnh, Lý Phôi đã nắm giữ Tịch Tà kiếm pháp và Quỳ Hoa Bảo Điển, khí tức bản thân hắn càng âm trầm.
Nếu không phải bốn người nơi đây quen thuộc với hắn, sợ rằng sẽ phải run rẩy rùng mình.
Lý Phôi nói:
- Đều ngồi đi, đại nhân giao nhiệm vụ cho chúng ta, các ngươi cũng biết, lập
tức thông tri Ôn gia chủ Ôn Minh Ngự và các võ giả Hóa Thần Cảnh đầu nhập vào Lục Phiến Môn chúng ta, còn có hai vị bộ đầu danh dự Dư Nguyên Uy, Trần Hán Thanh đến đây.
Các ngươi tập kết tất cả lực lượng dưới trướng, nhất định phải trong vòng một ngày động thủ với Đan Hỏa Kiếm Các Ninh gia, nhớ kỹ, không được lộ ra chút âm thanh nào.
Tất cả mọi người gật đầu xác nhận, Lý Phôi làm việc lôi lệ phong hành, chỉ cần là chuyện Tô Tín phân phó, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tốt nhất.
Lúc này Đan Hỏa Kiếm Các còn không biết bọn họ đang bị tồn tại khủng bố nhìn chằm chằm vào, bọn họ lúc này đang trải qua sinh hoạt vô ưu vô lo.
So sánh với các thế gia lục đục với nhau, sinh hoạt trong Đan Hỏa Kiếm Các thật sự xem như vô ưu vô lo.
Đan Hỏa Kiếm Các luyện đan đúc kiếm, tự cấp tự túc, bọn họ cũng không muốn đi tranh đoạt địa bàn và lợi ích, cả Đan Hỏa Kiếm Các không có một môn khách.
Lúc này trong Đan Hỏa Kiếm Các, một lão giả Hóa Thần Cảnh đang đánh giá kiếm gãy hình rồng, thỉnh thoảng vuốt ve thanh kiếm nhưng bất đắc dĩ lắc đầu.
Đan Hỏa Kiếm Các Ninh gia có ba Hóa Thần Cảnh, Ninh Thành Hiến hắn là người lớn tuổi nhất, cũng là lão tổ Ninh gia hiện tại.
Lúc này một người trung niên đẩy cửa tiến vào, hắn cũng có được thực lực Hóa Thần Cảnh, chính là Ninh gia chủ đương thời Ninh Thế Hằng.
Nhìn thấy Ninh Thành Hiến còn đang quan sát thanh kiếm gãy, Ninh Thế Hằng
nói:
Phụ thân, thanh kiếm gãy này truyền thừa trong Ninh gia lâu như vậy, chỉ sợ bản thân nó chỉ là một thanh phế kiếm mà thôi, ngài còn nghiên cứu nó làm gì?
Đối với Ninh gia bọn họ truyền thừa thanh kiếm này, Ninh Thế Hằng cũng quan sát qua, nhưng thật sự không có nhìn ra thanh kiếm này có gì trân quý.
Ninh gia bọn họ cũng đúc kiếm, tự nhiên có thể nhìn ra thanh kiếm gãy này không phải giao thủ với người ta bị chém gãy, mà là trình tự đúc kiếm xảy ra sai lầm cho nên làm cho thân kiếm bị gãy.
Dưới loại tình huống này thanh kiếm đã bị phế, toàn bộ trận pháp bố trí bên trong mất đi hiệu lực, hàn lại lần nữa cũng vô dụng.
Giá trị duy nhất của thanh kiếm này dùng làm tài liệu không tệ, dung luyện lần nữa cũng đáng vài đồng.
Lão tổ Ninh gia lắc lắc đầu nói:
Thế Hằng, ngươi nên biết truyền thuyết Ninh gia chúng ta, thanh kiếm gãy này ẩn chứa bí mật lớn, chỉ cần chúng ta có thể tìm được, không nói bí mật có thể giúp Ninh gia chúng ta trở thành võ lâm chí tôn, nhưng tối thiểu có thể giúp Ninh gia sừng sững ở đỉnh phong võ lâm.
Hiện tại Ninh gia chúng ta an phận ở một góc, nhìn như an tường, nhưng trời có gió mây thất thường, vạn nhất Ninh gia chúng ta gặp phải tai nạn gì đó, thanh kiếm gãy này chính là hi vọng tương lai của Ninh gia chúng ta.
Ninh Thế Hằng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Lúc trước hắn nghe tin tức này đã hưng phấn không thôi, dù sao Ninh gia bọn họ biểu hiện rất nhạt nhòa nhưng vấn đề là hắn không muốn nhạt nhòa, muốn tranh phong cùng thế lực võ lâm Giang Nam đạo, nhưng đáng tiếc bọn họ không có thực lực đó.
Ninh gia ngày xưa đã từng huy hoàng qua, tổ huấn Ninh gia bọn họ bảo bọn họ trước khi có thực lực không nên xuất đầu, an an ổn ổn an phận ở một góc.
Cho nên Ninh Thế Hằng từng lật xem tất cả điển tịch truyền thừa của Ninh gia một lần, kết quả lại không tìm ra bí mật ẩn chứa trong kiếm gãy, dần dà hắn liền
triệt để buông tha suy nghĩ này, không nghĩ tới phụ thân hắn vẫn xem truyền thuyết này là thật.
Nhìn thấy Ninh Thế Hằng không cho là đúng, lão tổ Ninh gia cũng không có nói thêm cái gì, hắn chỉ sợ hậu nhân quên đi tổ huấn của tổ tiên mà thôi.
Hắn tin tưởng tổ tiên đã lưu lại truyền thuyết như vậy, vậy thì khẳng định không phải không có lửa thì sao có khói, trong đó chắc chắn có ẩn chứa bí mật, chẳng qua hậu nhân ngu dốt không có phát hiện mà thôi.
Thế hệ bọn họ không phát hiện cái gì, chỉ cần truyền lưu truyền thuyết này, nói không chừng đến đời nào đó của Ninh gia sẽ phát hiện bí mật trong đó.
Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Lão tổ Ninh gia hỏi.
Ninh Thế Hằng nói:
Phong nhi đã tấn chức Hóa Thần Cảnh, cũng nên tiến hành hôn lễ giữa hắn và Ninh Phỉ, ta tới tìm phụ thân thương lượng chuyện của hai người bọn họ.