Cả Thường Ninh phủ nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao cũng từng là hoàng thành Đại Chu.
Nhưng nói lớn cũng không lớn, nếu cưỡi ngựa đi thì một canh giờ sẽ có thể chạy từ thành đông đến thành tây.
Chuyện Tô Tín giết Mạnh Xung chỉ trong nửa canh giờ đã truyền khắp tam bang tứ hội ở Thường Ninh phủ.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đó là, tiểu tử này của Phi Ưng bang coi trời bằng vung.
Sự lớn mạnh của Tam Anh hội không nói cũng biết, nếu không vì những bang phái khác trong Thường Ninh phủ hợp sức với nhau đối phó kìm chế sự phát triển của Tam Anh hội, thì Tam Anh hội giờ đây đã trở thành đệ nhất bang ở Thường Ninh phủ.
Tam Anh hội hiện giờ tuy không phát triển nhanh như trước kia, nhưng nếu ai gây sự với họ, nhất định bọn họ sẽ cho người đó biết tay, đây là đặc điểm của đệ nhất bang Thường Ninh phủ.
Trong con mắt của mọi người, Tô Tín giờ giống như người chết vậy, không ai có thể sống sót sau khi đã giết con trai của hội chủ Tam Anh hội.
Giờ chuyện duy nhất bọn họ quan tâm đó là Phi Ưng bang sẽ làm gì, Tam Anh hội có vì chuyện Tô Tín mà kéo theo Phi Ưng bang vào.
Bọn họ chẳng phải đang quan tâm chuyện sống chết của Phi Ưng bang mà chỉ đang quan tâm đến địa bàn mà Phi Ưng bang để lại sau khi bị diệt.
Những địa bàn này tuyệt không thể để cho Tam Anh hội có được, nếu không cả Thường Ninh phủ này thật sự sẽ không có ai có thể khống chế được bọn họ nữa.
Vì vậy sau khi nhận được tin, mọi người trong tam bang tứ hội ở cả Thường Ninh phủ đều rục rịch, tất cả đều phái người nhanh chóng đi đến Vĩnh Lạc phường.
Và trong tam bang tứ hội, hiển nhiên Phi Ưng bang là nơi nhận được tin đầu tiên.
Sau khi nhận được tin này, Sa Phi Ưng liền ném chiếc tách, giận dữ to tiếng mắng chửi.
- Tên khốn này rốt cuộc muốn làm gì! Hắn muốn hại chết Phi Ưng bang chúng ta sao?
Trong lòng Sa Phi Ưng tràn ngập sự lo sợ, tuy ông ta cũng là một thân kiêu hùng nhưng lúc đối mặt với Tam Anh hội, ông ta lại chẳng có được chút sức lực nào.
Thời gian gây dựng của Phi Ưng Bang sớm hơn của Tam Anh hội.
Lúc đó thực lực của Phi Ưng bang là yếu nhất, cũng là bang phái non trẻ nhất trong cả Thường Ninh phủ.
Vì vậy lúc Tam Anh hội trỗi dậy, Phi Ưng bang liền lựa chọn cách áp chế.
Bản thân vốn đã rất yếu nên khi có thêm kẻ cướp miếng ăn, bảo họ kiếm cơm sao được nữa?
Thế là Phi Ưng bang đánh nhau một trận với Tam Anh hội, kết quả không nói cũng biết.
Nếu không phải Sa Phi Ưng chủ động nhận thua, giờ đã không có Phi Ưng bang trong tam bang tứ hội Thường Ninh phủ nữa rồi.
Mặt mày Đổng Thành Vũ u ám nói:
- Ta đã nói tên tiểu tử này vô pháp vô thiên, lúc đó nên trực tiếp xử lý theo bang quy, vậy đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!
Bọn họ đều là những người từng giao đấu với Tam Anh hội năm xưa, hiển nhiên đều biết được sự đáng sợ của Tam Anh hội.
Có thể nói là nếu không có những bang phái khác hợp sức khống chế Tam Anh hội, thì bọn họ phái một vị hội trưởng bất kỳ cũng đã có thể diệt sạch Phi Ưng bang.
Mà trong tình huống này, lại là do người của Phi Ưng bang giết con trai Mạnh Trường Hà trước, vậy nên dù Phi Ưng bang có bị diệt thì cũng đáng, những bang phái khác sẽ không nói lời nào giúp Phi Ưng bang.
- Giờ nói những điều này cũng đã muộn, nên nghĩ cách làm sao để đối phó với chuyện này, nhất thiết không thể để chuyện của Tô Tín liên lụy đến chúng ta.
Sa Phi Ưng mặt mày u ám xua tay.
Lúc trước giữ lại Tô Tín là vì muốn khống chế cân đối giữa Đổng Thành Vũ và Trang Lê, nhưng không ngờ trong chớp mắt Tô Tín nhìn có vẻ thông minh này lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
So với chuyện của Đổng Thành Vũ và Trang Lê, Tô Tín giờ đây là đang muốn hủy cả Phi Ưng bang!
Trên mặt Đổng Thành Vũ lộ tia hung hãn:
- Chuyện này còn phải suy nghĩ sao? Chúng ta trực tiếp bắt Tô Tín mang giao cho Tam Anh hội, chúng ta đặt tư thế mình thấp một chút, như vậy bọn họ từ trong ra ngoài đều có được thể diện.
- Thực lực Tam Anh hội bọn họ rất mạnh, nhưng cái giá của việc phát động một cuộc bang chiến cũng không hề nhỏ, chỉ cần bọn họ không ngốc thì với việc có thể diện như vậy chắc chắn sẽ không kéo theo chúng ta vào.
Lâm Phục Hổ do dự nói:
- Dù gì hắn cũng là đại đầu mục của Phi Ưng bang chúng ta, giờ xảy ra chuyện chúng ta không lo lắng cho hắn đã đành, lại còn chủ động bắt hắn giao cho Tam Anh hội, như vậy có quá đáng lắm không? Những bang phái khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?
Đổng Thành Vũ nhìn Lâm Phục Hổ một cách khinh khi, làm biếng trả lời ông ta.
Lúc này còn nghĩ đến chuyện quá đáng hay không quá đáng, còn nghĩ đến việc những người khác nhìn vào như thế nào sao? Đầu tiên cần đối phó với nguy cơ trước mắt rồi hẳn nói sau.
Trang Lê vẫn im lặng không nói gì bỗng gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng chúng ta cần nhanh chóng ra tay nếu không Tô Tín đó mà bỏ chạy thì chúng ta sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Tam Anh hội đấy.
Nghe Trang Lê nhắc nhở, mấy người Sa Phi Ưng mới có phản ứng liền dẫn người đến Vĩnh Lạc phường tìm Tô Tín.
Sau khi Sa Phi Ưng bọn họ vội vã đến Vĩnh Lạc phường thì ngạc nhiên phát hiện Tô Tín không hề bỏ chạy, ngược lại còn đang ở trước cổng đường viện đợi bọn họ.
- Bang chủ và ba vị đường chủ sao có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta đây chứ? Sao không báo trước một tiếng để ta bảo huynh đệ nghênh đón.
Đổng Thành Vũ mặt lạnh lùng đứng ra nói:
- Tô Tín, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, ngươi giết Mạnh Xung phạm phải tội tày trời, giờ buông tay chịu trói còn có thể chịu ít khổ sở hơn đấy!
Trên mặt Tô Tín tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại:
- Đổng đường chủ, ông nói gì sao ta nghe không hiểu? Ta giết Mạnh Xung sao lại phạm phải tội tày trời?
- Ta là người của Phi Ưng bang, còn Mạnh Xung lại là nhân vật quan trọng của bang phái khác, ta giết được hắn đáng lý nên được coi là có công với Phi Ưng bang chứ, sao lại có thể thành phạm phải tội tày trời được?
Đổng Thành Vũ nhất thời nghẹn họng.
Ông ta không thể nào nói rằng bởi vì chúng ta địch lại không nổi với Tam Anh hội, sợ bọn họ nên mới bắt Tô Tín để đổi lấy sự lượng thứ của Tam Anh hội được?
Ở đây còn có nhiều bang chúng đang nhìn vào, dù đây là chuyện mà ai cũng đều hiểu, nhưng cũng không thể nói rõ ra như vậy được, dù sao người bên trên Phi Ưng bang như bọn họ cũng cần có thể diện.
- Còn dám ngụy biện!
Đổng Thành Vũ hừ lạnh một tiếng, rút Đại Hoàn Đao sau lưng ra trực tiếp chém về Tô Tín.
Giờ không phải là lúc phí lời với Tô Tín mà cần bắt hắn lại rồi nói sau!
Tô Tín nheo mắt, lần trước Đổng Thành Vũ ra tay với cậu, cậu chỉ có thể gắng gượng né tránh, từng bước bị ép vào chỗ chết, nhưng lần này cậu sẽ không tránh nữa!
Kiếm mảnh xuất vỏ liền đỡ lại Đại Hoàn Đao, lần này Đổng Thành Vũ bỗng sững sờ.
Đại Hoàn Đao của ông ta sức lớn thế mạnh, nhưng Tô Tín chỉ dựa vào một thanh kiếm mảnh đã đỡ được binh khí của ông ta, điều này nói lên chuyện gì? Nó chứng minh rằng thực lực của Tô Tín đã không thua gì ông ta!
- Hậu thiên trung kỳ! Hắn đã đạt đến bậc hậu thiên trung kỳ!
Trong lòng Đổng Thành Vũ thầm kinh ngạc, lúc trước Tô Tín là hậu thiên sơ kỳ, chỉ có thể gắng gượng né tránh sự công kích của ông ta, nhưng giờ đã trở thành một võ sĩ hậu thiên trung kỳ ngang hàng với ông ta.
Đại Hoàn Đao quay lại chém ngang, thế đao của Đổng Thành Vũ như cuồng phong, liên miên không dứt.
- Hậu thiên trung kỳ thì sao? Ta đạt bậc hậu thiên trung kỳ đã mười mấy năm!
Võ sĩ đối chiến thì cảnh giới không thể đại diện cho tất cả.
Võ kỹ và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân rất quan trọng, mà hai điều này vừa hay Tô Tín đều thiếu cả.
Đao pháp của Đổng Thành Vũ như cuồng phong sóng trào, cuồn cuộn không dừng, loại đao pháp này vững chắc mạnh mẽ, càng đánh càng hăng, nhưng đồng thời cũng có yếu điểm đó là sợ bị kẻ khác làm loạn tiết tấu của ông ta!
Tô Tín từng bước lùi về sau dưới thế tấn công của Đổng Thành Vũ, nhưng sau hơn mười đao thì cậu đã tìm được kẽ hở.
Kiếm mảnh đâm ra, sát khí lạnh lẽo bỗng nhắm về hướng ngực Đổng Thành Vũ.
Nếu như ông ta còn chém tiếp đao theo nhịp đó thì kiếm Tô Tín sẽ đâm vào ngực ông ta trước.
Đổng Thành Vũ không dám dùng mạng của mình để so bì với tốc độ của Tô Tín nên ông ta liền thu đao về sau đỡ lấy đường kiếm đó.
Kiếm tay trái của Tô Tín xuất liên kích khiến Đổng Thành Vũ từng bước lùi về sau, cậu lại lướt lên mấy bước đến trước người Đổng Thành Vũ rồi xuất ra một quyền!
Quyền này chính là Hận Cực Quyền, Hận Cực Quyền hận ý ngút trời!
Đổng Thành Vũ chưa từng biết được loại quyền pháp tà dị này, biến thù hận thành sức mạnh, chỉ cần trong lòng có hận thì sẽ thành quyền pháp của sự thù hận cùng cực!
Ông ta đưa Đại Hoàn Đao về chắn ngay trước người mình, biến thân đao trở thành khiên đỡ, nhưng lại bị một quyền của Tô Tín đấm rung lên rền vang.
Từng quyền một nối tiếp nhau khiến hai tay Đổng Thành Vũ tê liệt, mặt mày đỏ ửng lên, sau bảy quyền được tung ra, Đại Hoàn Đao liền bay ra khỏi tay.
Trong ánh mắt Tô Tín lóe lên sự sắc bén, đường chớp sáng từ kiếm tay trái lúc này quét ngang qua mắt Đổng Thành Vũ kề lên gần cổ họng ông ta.
Trong tình huống khẩn cấp, Đổng Thành Vũ không tránh kịp nên chỉ còn cách đưa tay nắm chặt lại mũi kiếm.
Khoảng cách gần như vậy, với sức mạnh đâm ra tứ phía của khoái kiếm Tô Tín thì né tránh cũng vô ích.
Nhưng Đổng Thành Vũ không phải là Hổ Tam Gia từng luyện Thiết Sa Chưởng, có thể dùng tay bóp vụn được đá.
Trong chốc lát hai tay ông ta bị mũi kiếm đâm rách, máu chảy đầm đìa, mà như vậy cũng chỉ có thể tạm trì hoãn thế công kích của Tô Tín mà thôi.
Đúng lúc này, một thanh Miêu Đao sắc hai lưỡi chém ngang đến, đánh bay kiếm mảnh của Tô Tín, cứu vớt danh tiếng của Đồng Thành Vũ.
Trang Lê mặt mày u ám đứng cạnh Đổng Thành Vũ, thanh Miêu Đao dài hẹp này so với thân hình thấp béo của ông ta vô cùng không tương xứng.
Sắc mặt Đổng Thành Vũ đỏ bừng bừng, nhưng vừa rồi là do bị Hận Cực Quyền của Tô Tín làm cho đỏ, còn giờ là vì bị tức giận.
Thua một tiểu bối trước mặt mọi người, thể diện cả đời này của Đổng Thành Vũ đã sắp mất sạch!
- Ha hà, Phi Ưng bang các ngươi đúng là phế vật, một đường chủ lại thua trước một tiểu bối nổi lên chưa được một năm, giữ lại bang phái rác rưởi như vậy trong Thường Ninh phủ đúng là làm nơi này mất mặt mà.
Một giọng nói chế giễu không chút nể mặt vang lên, Đổng Thành Vũ quay đầu giận dữ nhìn, nhưng lại không nói được câu nào.
Ba vị hội chủ của Tam Anh hội dẫn theo hơn trăm bang chúng đi đến, người nói câu đó dường như là công tử thế gia Ninh Lạc Quân.
Sắc mặt Sa Phi Ưng trở nên vô cùng khó coi, Tam Anh hội dẫn theo hơn trăm người, vả lại đều là những võ sĩ đã đả thông ba mươi sáu huyệt vị đạt bậc hậu thiên sơ kỳ.
Những người này dường như là lực chiến chủ chốt nhất của Tam Anh hội, bắt Tô Tín thì một trong ba bọn họ đến là đã được, nhưng giờ bọn họ lại dẫn hết những đệ tử chủ chốt đến cùng, bọn họ muốn làm gì chứ? Nhân tiện diệt Phi Ưng bang sao?
Lúc này người của những bang phái khác cũng đã đến gần đủ hết, nhưng bọn họ chỉ núp ở đằng sau xa quan sát, tỏ vẻ như không liên quan gì đến mình.
Dù sao đây là ân oán giữa Tam Anh hội và Phi Ưng bang, chỉ cần địa bàn của Phi Ưng bang không rơi vào tay Tam Anh hội thì bọn họ tuyệt không nhúng tay vào, ngược lại bọn họ càng mong muốn nhìn thấy được Phi Ưng bang có thể dùng sức mạnh của toàn bang để khiến Tam Anh hội trả giá đôi chút, như vậy mới hợp với lợi ích của bọn họ.
Danh Sách Chương: