Sau yến hộ, Đỗ gia chủ liền an bài Tô Tín và những môn khách mới gia nhập đi nghỉ ngơi.
Bởi vì Tô Tín thân phận khác biệt nên hắn đi vào đại trạch trung ương của Đỗ gia, hắn có đãi ngộ không khác gì trưởng lão Đỗ gia.
Trong môn khách Đỗ gia cũng chỉ có một mình Ngụy Trường Phong có đãi ngộ giống Tô Tín, điều này cũng làm cho Ngụy Trường Phong càng không cam lòng.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Tô Tín vừa ra khỏi sân nhỏ đã thấy Đỗ Thần luyện đao.
Từ khi hắn đạt được đoạn đao, tuy hắn có thể mượn lực lượng đoạn đao nghiền áp võ giả cùng giai, thậm chí nghiền áp võ giả cảnh giới cao hơn hắn không nói chơi nhưng hắn vẫn chuyên cần không ngớt.
Bởi vì lực lượng đoạn đao dù sao không phải lực lượng của hắn, chính mình tu luyện ra mới là lực lượng của mình.
Đỗ Thần hiện tại luyện đao pháp phong cách cổ xưa, đao thế nhìn thường thường không có gì lạ nhưng lại ẩn chứa hàm súc trong đó.
Tô Tín nhìn ra đao pháp này là đao pháp truyền thừa từ thượng cổ.
Trong Lục Phiến Môn có rất nhiều công pháp điển tịch, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo tự nhiên cũng có Tàng Kinh Các của mình.
Tất cả công pháp trong Lục Phiến Môn một đạo có hạn, đại bộ phận đều thích hợp võ giả Tiên Thiên tu luyện.
Công pháp Nguyên Thần Cảnh quá mức trân quý, nhất định phải đi tổng bộ Lục Phiến Môn, hơn nữa chức vị công huân đều đầy đủ mới có thể hối đoái.
Tô Tín hiện tại cũng là Tiên Thiên nhưng hắn không đặt công pháp dành cho võ giả Tiên Thiên vào mắt, cho nên hắn chỉ lật xem những công pháp này một lần chứ không học,.
Trong những tàng thư này có công pháp điển tịch và vũ kỹ từ thượng cổ, từ trong đó cũng có thể nhìn ra võ đạo thượng cổ khác với hiện tại.
Võ đạo phát triển đến nay, thời kỳ viễn cổ đừng nói, khi đó võ đạo mơ hồ, thậm chí toàn bộ nhờ người lĩnh ngộ, trên cơ bản không có gì công pháp điển tịch lưu truyền tới nay.
Thời điểm thượng cổ vạn năm trước mới là thời điểm võ đạo hưng thịnh.
Khi đó Trung Nguyên thậm chí cả Tây Vực, Nam Man, Bắc Nguyên mấy chục quốc gia tranh bá, nhiều loại lưu phái võ đạo bị khai sáng ra, trải qua nhiều năm diễn biến hình thành như hiện tại.
Võ đạo thời kỳ thượng cổ chưa chắc mạnh hơn võ đạo hiện tại, khi đó võ đạo công pháp đều đơn giản, có thể nói dùng bốn chữ ‘ đại đạo tối giản ’ để hình dung.
Nhưng võ đạo đơn giản như thế lại khảo nghiệm tư chất và ngộ tính của người tu luyện, không giống công pháp và vũ kỹ hiện tại, thậm chí trước khi tu luyện sẽ luyện kinh mạch, cuối cùng lựa chọn kinh mạch nào, vận hành một chu thiên cần bao nhiêu thời gian đều có viết ra.
Tô Tín đứng xem Đỗ Thần luyện đao cả buổi, hắn lúc này mới phát hiện Tô Tín đứng bên cạnh, lập tức bị dọa kêu to một tiếng.
Phải biết rằng đao pháp là đoạn đao biểu thị trong mộng cho hắn xem, Đỗ gia cũng không có vũ kỹ này, cho nên hắn bình thường luyện đao vào rất sớm, một khi
nhìn thấy người khác tới thì hắn sẽ dừng luyện.
Chờ Đỗ Thần nhìn thấy người đến là Tô Tín thì hắn thở ra một hơi, dù sao Tô Tín là người ngoài, hắn cũng không biết đao pháp của Đỗ gia là cái gì.
Đỗ Thần thu hồi đoạn đao, hắn hành lễ với Tô Tín:
Bái kiến Thanh Huyền tử đạo trưởng. Tô Tín vuốt râu gật đầu nói:
Không tệ, võ đạo một đường thiên phú tuy quan trọng nhưng quan trọng hơn lại là nghị lực, nhìn bộ dạng của ngươi hiển nhiên đã quên tu luyện từ sớm.
Đỗ Thần cười gãi gãi đầu nói:
Thiên tư ta ngu dốt, thiên phú không sánh bằng người khác, cũng chỉ có thể chăm chỉ một chút, dù sao ta tin tưởng mình không kém cỏi.
Tô Tín gật đầu nói:
Nói đúng, cần cù có thể đền bù kém cỏi, đao pháp của ngươi không tệ nhưng ta thấy thiếu cái gì đó.
Đỗ Thần hiếu kỳ nói:
- Thiếu cái gì?
Đao pháp này là đoạn đao dạy cho hắn trong mơ, tuy hắn không biết đao pháp này cấp bậc thế nào nhưng chắc có lẽ không phải rất yếu mới đúng.
Tô Tín chỉ vào bản thân Đỗ Thần và nói:
Sát khí và chiến ý, đao pháp của ngươi không có sát ý và chiến ý, vấn đề không phải ở đao pháp, mà là bản thân ngươi.
Sát khí và chiến ý?
Đỗ Thần lẩm bẩm nói hai chữ.
Tô Tín nói tiếp:
Ngươi luyện võ là vì cái gì? Nếu như cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ thì ta không nói thêm.
Nhưng nếu ngươi muốn mạnh hơn nữa, vậy ngươi nhất định phải có được sát khí và chiến ý mới được, nếu không võ công của ngươi không có linh hồn, chỉ là động tác mềm yếu và múa mai đẹp mắt.
Võ đạo, cho dù chính hay tà đều là giết chóc công phạt chi đạo, vì truy cầu lực lượng cường đại hơn, vì bản thân mình cường đại hơn nữa.
Nếu như ta không có đoán sai, từ khi ngươi luyện võ tới bây giờ chưa từng giết người, cũng không đấu sinh tử với ai.
Thực lực ngươi mạnh hơn thế hệ trẻ Đỗ gia, cho nên ngươi có thể dễ dàng nghiền áp bọn họ, đồng thời đệ tử Trương gia không đánh lại ngươi, cho nên ngươi mới có thể thắng nhẹ nhàng như vậy.
Một khi ngươi gặp cường giả chính thức, khuyết điểm của ngươi hiện tại sẽ bị phóng đại vô hạn, cho dù thực lực của đối phương kém hơn ngươi, đối phương có được sát ý kinh người và chiến ý vô song, người chết cuối cùng chính là ngươi.