Trước cửa chính ngôi miếu đổ nát, trong tay Từ Thần cầm ống đồng nhắm vào Tề Long, trên mặt còn có mồ hôi mơ hồ.
Tề Long phun ra một ngụm máu tươi, phần bụng của hắn có một cây thiết chùy, máu tươi đen kịt không ngừng chảy ra bên ngoài.
Đường Môn Liệt Không Trùy! Hảo hảo hảo, ta thật sự xem nhẹ ngươi! Tề Long nhìn Từ Thần trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Cả đời đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Từ Thần chạy thoát lúc trước đã vòng lại, mai phục ngay cửa chính miếu đổ nát, chờ thời điểm hắn buông lỏng cảnh giác liền dùng ám khí Đường Môn phát ra một kích trí mạng.
Sắc mặt Từ Thành An sau lưng tái nhợt, hắn thiêu đốt tinh huyết đã tổn thất chín thành sức chiến đấu, cho dù Tề Long hiện tại trọng thương nhưng hắn vẫn không dám xông lên chém giết, hổ bệnh vẫn còn nguy hiểm.
Từ Thành An vội vàng dẫn theo Từ Thần quay người chạy trốn, Tề Long muốn truy kích, nhưng vừa vận chân khí, đã có đau đớn kịch liệt xuất hiện, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Đường Môn Liệt Không Trùy là ám khí không tính là quá mạnh trong ám khí Đường Môn, chỉ có điều thứ này bỏ qua cương khí phòng ngự, vừa rồi Tề Long chém rụng đại bộ phận Liệt Không Trùy, nhưng vẫn có một cây bỏ qua phòng ngự và trực tiếp đâm vào bụng hắn.
Vốn không có gì, miệng vết thương như vậy không làm gì được hắn.
Nhưng ám khí Đường Môn kinh khủng nhất thường thường không bản thân ám khí, mà là kịch độc bám vào ám khí!
Cũng như hiện tại, độc tố đã xâm nhập kinh mạch, hắn không thể vận dụng chân khí, chỉ hơi dùng sẽ làm kinh mạch sinh ra tổn thương.
Cũng may mắn vừa rồi Từ Thành An nhát gan chưa có tới giết hắn, nếu không Tề Long đã phải chết ở nơi này.
Hắn chỉ dùng một tia khí lực cuối cùng rút Liệt Không Trùy ra, máu tươi chảy ra theo rãnh máu của Liệt Không Trùy.
Nhưng Tề Long không quản nó, miễn cưỡng móc một viên đan dược chữa thương và ăn vào, hiện tại thương thế không nghiêm trọng bằng độc tố.
Sau khi nuốt đan dược, Tề Long không nhịn được nữa và ngất xỉu.
Qua nửa khắc đồng hồ, vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn đi tới miếu đổ nát, hiển nhiên bọn họ đã phát hiện nơi này có người động thủ
Có người vừa đi vào vừa hùng hổ nói:
Khốn kiếp! Nhất định là tiểu tử Tề Long kia gặp được dư nghiệt Từ gia, mẹ kiếp, gia hỏa này làm việc đều im lặng, vậy mà ăn mảnh, không chừng tên này hiện tại đã mang hai người kia về Lục Phiến Môn.
Mấy người hùng hùng hổ hổ đi vào miếu đổ nát, vào lúc này mùi máu tươi đậm đặc truyền vào mũi, sắc mặt bọn họ thay đổi.
Mọi người lập tức cảnh giác, cẩn thận đi vào trong miếu đổ nát, kết quả nhìn thấy Tề Long té trên mặt đất, bụm lấy miệng vết thương, máu tươi chảy xuôi trên đất, thậm chí hắn đã hấp hối.
Vài tên bộ đầu Lục Phiến Môn liếc nhau, lập tức cảm giác nhiệm vụ lần này
không có đơn giản như vậy, cũng không giống đi nhặt công lao như suy nghĩ của bọn họ.
Mặc dù mấy người bọn họ rất chướng mắt Tề Long, nhưng lại rất tán thành thực lực của Tề Long.
Tối thiểu đơn đả độc đấu, mấy người bọn họ không ai có thể mười thành nắm chắc đánh bại Tề Long.
Kết quả hiện tại Tề Long lật thuyền trong mương, xem ra tên gia thần Từ gia và tiểu tử Từ gia có mấy phần thực lực, không phải thế hệ đơn giản.
Mấy người tra xét thương thế của Tề Long, trong cơ thể trúng độc cộng thêm mất máu quá nhiều, may mà phát hiện kịp thời không có nguy hiểm tánh mạng, mấy người lập tức mang hắn đi châu phủ gần đó chữa trị, sau đó lại đuổi theo giết hai dư nghiệt Từ gia.
Cho dù bọn họ bất mãn hành động ăn mảnh của Tề Long, nhưng đều là đồng liêu Lục Phiến Môn, bọn họ cũng không có khả năng nhìn Tề Long chết ở chỗ này.
Lúc này Từ Thành An và Từ Thần đã chạy hơn mười dặm, rốt cuộc Từ Thành An không kiên trì nổi và té xuống đất.
Từ Thần vội vàng nói:
- An thúc ngươi như thế nào?
Từ Thành An khoát khoát tay nói:
Thiếu chủ ngươi đi trước đi, ta thiêu đốt tinh huyết quá nhiều, đã sắp không được, ngươi mang theo ta chính là một vướng víu.
Hiện tại Tề Long bị thương, chúng ta cũng vứt bỏ mật thám Lục Phiến Môn, ngươi mau chóng chạy tới Độc Cô thị là an toàn.
Nhìn vẻ mặt Từ Thần đầy lo lắng, ánh mắt Từ Thành An lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn cũng không nghĩ tới Từ Thần lại không bỏ chạy, hắn đi một vòng chạy trở về miếu đổ nát mai phục chính diện, ẩn nhẫn đến ất thời khắctốt nh sau đó lại dùng ám khí Đường Môn đánh lén, một lần hành động trọng thương Tề Long.
Từ Thần tuổi không lớn nhưng cũng đã biểu hiện ra khí chất hữu dũng hữu mưu, làm việc quả quyết.
Nếu như dựa theo phát triển bình thường, tương lai Từ Thần nhất định có thể tiếp lấy vị trí gia chủ Từ gia, cũng phát dương quang đại Từ gia lần nữa.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đều là quá khứ.
Nhưng cũng không sao, dùng năng lực Từ Thần biểu hiện và thiên phú của hắn, tương lai Từ Thần nhất định có thể trùng kiến Từ gia, đến lúc đó hắn xem như có thể bàn giao với gia chủ dưới cửu tuyền.
Từ Thành An không muốn liên lụy Từ Thần, nhưng không nghĩ tới Từ Thần lại cõng hắn đi, việc này làm Từ Thành An vừa cảm động ngoài vừa khổ tâm khuyên nhủ:
Thiếu chủ ngươi cũng đừng quản ta, ngươi mang theo ta, hai người chúng ta đều trốn không thoát.
Từ Thần vẫn cõng Từ Thành An và quật cường đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói:
Thời điểm chạy ra khỏi Từ gia là hai người chúng ta, chạy trốn tới Độc Cô thị cũng phải hai người chúng ta!