“Đại nhân đừng dọa bọn ta sợ.”
Tô Tín nói rõ:
“Ta cũng không có hù dọa các ngươi, các ngươi khả năng chưa nghe nói qua chuyện tổng bộ đầu các đạo khác vẫn lạc nhưng cấp dưới tổng bộ đầu từ phó tổng bộ đầu tới tổng bộ đầu châu phủ lại chết không ít.”
“Trước kia các ngươi không có việc gì là do Kim Vũ Lâm cố ý phóng túng, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo căn bản không có một tia ảnh hưởng lên võ lâm Giang Nam đạo, những tông môn võ lâm kia cũng không ăn no rách việc đi động thủ với Lục Phiến Môn không có lực uy hiếp.”
“Hiện tại chúng ta đã bắt đầu nhúng tay vào võ lâm Giang Nam đạo, hơn nữa còn dùng phương thức tru tuyệt toàn môn như hiện tại, ngươi nói bọn chúng có thể động thủ hay không?”
Nội tâm mọi người lạnh buốt, đừng nhìn bọn họ là Thần Cung Cảnh thì không lo lắng tính mạng, vạn nhất ngày nào đó sơ hơ bị người ta giết, khi đó mới thật sự là khóc không ra nước mắt.
Đặc biệt là Hoàng Bỉnh Thành, hắn đã hạ quyết tâm thời thời khắ khắc theo sát Lý Phôi, nếu không dùng thực lực thâp tới đáng thương của hắn, người ta tùy tiện xuất một kiếm cũng lấy mạng hắn.
“Đương nhiên các ngươi cũng không cần khẩn trương, bọn chúng không bỏ qua, ta làm sao có thể bỏ qua?”
Ánh mắt Tô Tín bắn ra hào quang nguy hiểm.
Một Tốn Phong kiếm phái chỉ là bắt đầu mà thôi, cho dù là mượn bối cảnh Lục Phiến Môn bò lên hay hoàn thành nhiệm vụ, Tô Tín sẽ nghĩ tất cả biện pháp tiêu diệt thêm mấy tông môn nữa.
Lần trước diệt Tốn Phong kiếm phái, hệ thống đã ban thưởng Tô Tín 1200 điểm giá trị phản phái, chờ đến lúc nhiệm vụ hoàn thành, thực lực Tô Tín sẽ tăng vọt một mảng lớn.
Tô Tín mang người trở lại tổng bộ Giang Nam đạo, hắn lưu đám người Lý Phôi lại, thuận bảo người đi gọi Ôn Minh Ngự tới.
Ôn Minh Ngự biết rõ từ khi mình đứng về phía Tô Tín sẽ trực tiếp quyết liệt với võ lâm Giang Nam đạo.
Cho nên hắn hiện tại cũng lưu manh, hắn và vài hạch tâm dòng chính trực tiếp
lại Giang Nam phủ, bên Trạch Châu phủ cho những chi thứ và môn khách Ôn gia quản lý gia nghiệp.
Hắn trốn đến Giang Nam phủ, những tông môn kia muốn gây phiền toái cho hắn cũng không dám tới náo Giang Nam phủ.
Cho dù những tông môn võ lâm kia tức giận hắn không nhỏ cũng không dám trúc giận lên đệ tử bình thường, nếu không bọn họ khác gì Ôn gia và Tô Tín chuyên đi đồ tông diệt môn?
Đợi đến lúc Ôn Minh Ngự đến nơi, Tô Tín gõ gõ cái bàn nói:
“Các vị, ba thế lực nhất lưu Giang Nam đạo đã phái người tới, lần này vì bọn họ kinh ngạc nhưng có thể tưởng tượng kế tiếp bọn chúng sẽ có hành động, xem ra chúng ta đã bức bọn họ gấp gáp.”
Hoàng Bỉnh Thành gãi gãi đầu nói:
“Nói thật ta cảm giác đương gia ba thế lực có bệnh, ba nhà bọn họ là thế lực
nhất lưu truyền thừa mấy trăm năm, trong tông môn có vô số cao thủ, cho dù chúng ta diệt những thế lực nhị lưu nhưng còn kém xa mới có thể uy hiếp tới bọn họ, bọn họ gấp làm cái gì?”
Hoàng Bỉnh Thành vừa nói như vậy đám người Lục Tục cũng cảm giác không đúng, các thế lực Cửu Huyền Kiếm Tông quá sốt ruột, dường như Tô Tín diệt không phải Tốn Phong kiếm phái, chỉ là phân đường cấp dưới của bọn họ mà thôi.
Nếu như nói ba tông môn thuần túy đòi công đạo cho Tốn Phong kiếm phái, lời này có quỷ mới tin.
Bọn họ ngây ngốc tại Giang Nam đạo thời gian dài như vậy, Cửu Huyền Kiếm Tông có đức hạnh gì, bọn họ còn không biết? Người ba phái không cao thượng như vậy.
“Rất đơn giản, bởi vì chúng ta động đến lợi ích của bọn chúng mà thôi.”
Tô Tín giải thích.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tô Tín gõ cái bàn và nói:
“Quy tắc Giang Nam đạo do ai chế định? Chính là Tiêu gia cùng ba thế lực nhất lưu Cửu Huyền Kiếm Tông.”
Với tư cách thế lực võ lâm đỉnh cấp trong Giang Nam đạo, bọn họ đóng vai trò điều giải trong Giang Nam đạo, tất cả thế lực võ lâm không thể tùy ý làm bậy, một khi hai tông môn có xung đột, bọn họ sẽ chủ động điều tiết với tư cách là đại nhân vật.
“Biểu hiện ra bọn họ đang suy nghĩ vì Giang Nam đạo nhưng trên thực tế bọn họ đang suy nghĩ vì lợi ích của mình.”
Vừa nghe Tô Tín nói như vậy, ngay cả Ôn Minh Ngự cũng khó hiểu, bởi vì ngay cả hắn cũng không nhìn ra Tiêu gia hoặc ba nhà kia có lợi ích ở điểm nào.
Bởi vì muốn Tiêu gia hay ba thế lực nhất lưu xuất hiện với tư cách đại nhân vật,
tông môn điều giải phải xuất ra một ít lễ vật.
Nhưng vật này chỉ là cảm tạ và giao hảo với ba thế lực nhất lưu mà thôi, đều là thế lực võ lâm chủ động lấy ra, không phải ba đại môn phái yêu cầu, cũng không phải thứ gì quá quý giá.
Trừ những tạ lễ, ba đại môn phái điều tiết tranh chấp giang hồ cũng không có tính chất lợi ích trong đó.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Các ngươi suy nghĩ sai rồi, Tiêu gia và ba đại môn phái vững chắc thế lực võ lâm Giang Nam đạo chính là vì không muốn có môn phái vùng lên ảnh hưởng tới địa vị của mình mà thôi.”
“Cho nên Giang Nam đạo càng ổn càng tốt, không khí càng trầm lặng càng tốt, tốt nhất tất cả thế lực phát triển an ổn, như vậy địa vị bọn họ càng chắc chắn.”
Trong mắt đám người Hoàng Bỉnh Thành vẫn khó hiểu, địa vị và tầm mắt bọn họ còn thấp cho nên nghe không hiểu, trong mắt Ôn Minh Ngự lại lộ ra lo lắng.
Hắn làm Ôn gia chủ vài chục năm nên có chút tầm mắt và kiến thức, nghe Tô Tín giải thích mới hiểu rõ những điểm mình nghĩ mãi mà không hiểu.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
www.dtv-ebook.com