Địa thế Ngô Đồng Sơn hiểm trở, giữa ngọn núi thẳng tắp như cự mộc che trời, trên đỉnh núi cũng đầy đá lớn, hình dạng giống như Phượng Hoàng bay lên trời, có ý Phượng đậu cây Ngô Đồng, cho nên tên là Ngô Đồng Sơn.
Ngày xưa nơi này là căn cứ địa của thế lực đạo phỉ gần với Thái Hành sơn trại chọn làm căn cứ địa, nơi đây chính là một khối bảo địa, có thể nói dễ thủ khó công, cho dù lên núi hay xuống núi đều chỉ có một con đường núi mà thôi.
Lúc này trên đường có một đám võ giả Hóa Thần Cảnh hùng hổ đi tới, những môn khách Tô gia mời chào không thể ngăn cản và không dám ngăn cản, trực tiếp để cho đám người này lên núi, đi tới dưới tấm bia Ninh Viễn Đường bên ngoài Tô gia.
Lúc này Tô Minh Viễn đã dẫn người đi tới, nhìn thấy nhiều người hùng hổ đến đây như vậy, sắc mặt Tô Minh Viễn hơi biến hóa, hắn vẫn chắp tay nói:
Không biết các vị đến Tô gia là có ý gì? Độc Cô Diêm đi tới nói:
Tô gia chủ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, lần này Tô gia các ngươi đã làm quá phận, đều là đồng đạo võ lâm Bắc Nguyên đạo, kết quả Tô gia ngươi nói giết liền giết, nói diệt là diệt, quả thực còn bá đạo hơn cả Lục Phiến Môn, còn hung ác hơn cả ma đạo, nếu chúng ta không quản thì các ngươi sẽ làm thế nào?
Cho nên lần này chúng ta chẳng qua là đòi công đạo từ Tô gia các ngươi mà thôi, không phải vì Độc Cô thị ta, mà là đòi công đạo cho cả võ lâm Bắc Nguyên
đạo.
Tô Minh Viễn thở dài một hơi, hắn biết sẽ có kết quả như vậy.
Tô Minh Viễn cũng không có phản bác, hắn chỉ nói:
Chuyện này thật là Tô gia ta làm không đúng, những đệ tử Tô gia tự tiện ra tay với các thế lực võ lâm sẽ bị Tô gia ta nghiêm trị, sau này bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Mọi người nghe được Tô Minh Viễn nói thế liền có cảm giác không đúng, vì sao Tô gia chịu thua nhanh như vậy? Chẳng lẽ đối phương thật sự miệng cọp gan thỏ hay sao?
Bọn họ không biết chuyện bên trong Tô gia, chỉ kỳ quái Tô gia làm việc quá mức đầu voi đuôi chuột, thời điểm ra tay với thế lực võ lâm khác lại biểu hiện bá đạo hung hăng càn quấy, mà bây giờ lại dứt khoát nhượng như vậy bộ, bọn họ có ý gì?
Độc Cô Diêm cũng buồn bực cách làm của Tô gia, hắn lại biết rõ, vấn đề này tuyệt đối không thể xong như vậy.
Tô gia đã dám động thủ, vậy thì phải trả cái giá lớn khi động thủ.
Độc Cô thị bọn họ không muốn khai chiến với Tô gia, hiện tại tăng thêm người các thế lực võ lâm, thực lực song phương cũng không chênh lệch nhiều, khai chiến với Tô gia cũng không có lợi cho Độc Cô thị.
Tuy không khai chiến lại không có nghĩa là Tô gia có thể tránh được một kiếp, tối thiểu bọn họ phải trả giá thật nhiều mới được.
Cho nên Độc Cô Diêm trực tiếp cười lạnh nói:
Tô gia chủ, ngươi nói như vậy là quá mức đơn giản rồi, ngươi nói một câu đã trừng phạt là có thể lừa dối vượt qua chuyện này sao?
Trong khoảng thời gian này Tô gia các ngươi tổng cộng cưỡng ép hợp nhất hai mươi mốt thế lực võ lâm lớn nhỏ, diệt sạch chín thế lực võ lâm, trong đó đã chết vô số tính mạng, không biết Tô gia ngươi khiển trách có thể bù đắp những tính mạng này hay sao?
Tô Minh Viễn hít sâu một hơi nói:
Bất kể ngươi có tin hay không, Tô gia ta thật không có suy nghĩ tự tuyệt với võ lâm Bắc Nguyên đạo.
Nếu như Độc Cô gia chủ vẫn cảm thấy chưa đủ, ta sẽ mang tài nguyên Tô gia thu hết trả lại cho các ngươi, thuận tiện đền bù tổn thất một bộ phận tài nguyên, tất cả đều do các vị xử lý.
Vừa nói ra lời này, một ít người nơi đây động tâm.
Tô gia diệt sạch chín thế lực, tài nguyên có thể trả lại các thế lực khác, nhưng tài nguyên chín thế lực bị diệt trả cho ai?
Tô Minh Viễn cũng đã nói, những tài nguyên này sẽ do bọn họ xử lý, chẳng phải nói rõ là đồ vật của các ngươi hay sao?
Bọn họ liên hợp đi tìm Tô gia phiền toái kỳ thật là vì tự bảo vệ mình mà thôi, dù sao Tô gia đã làm quá phận.
Nếu như Tô gia hiện tại vẫn thái độ này, bọn họ sẽ không chút do dự liên hợp Độc Cô thị động thủ với Tô gia.
Những thế lực võ lâm muốn kỳ thật rất đơn giản, ngươi không cho ta sống, ta sẽ dốc sức liều mạng với ngươi.
Hiện tại Tô Minh Viễn đã chủ động chịu thua đã làm bọn họ ngoài ý muốn, đồng thời cũng không có tâm tư liều mạng với Tô gia.
Dù sao đối phương là một trong tam tộc lánh đời, thực lực có thể so với thế lực võ lâm đỉnh cấp, thực muốn liều mạng, cho dù có Độc Cô thị cũng là kết cục lưỡng
bại câu thương.
Nhưng bọn họ không muốn tử chiến với Tô gia, Độc Cô Diêm lại không muốn cứ buông tha như vậy.
Con của hắn đã chết trong tay của Tô Tử Ngọc, mặc dù Tô Trọng Viễn không có động thủ nhưng cũng là một trong những hung thủ.
Chuyện lần này Tô Trọng Viễn dẫn đầu, cho nên người khác có thể không có việc gì, nhưng Tô Trọng Viễn nhất định phải chết!
Độc Cô Diêm trực tiếp liền cười lạnh nói:
Tô gia chủ ngươi thật đại khí, nhiều tài nguyên tu luyện như thế nói ném là
ném.
Nhưng lần này ta có thể buông tha người Tô gia khác, nhưng duy chỉ có một người lại không được, đó chính là Tô Trọng Viễn!
Hắn là đầu sỏ gây ra việc này, người khác có thể buông tha, nhất định phải giao hắn ra.
Không có khả năng!
Tô Minh Viễn quả quyết cự tuyệt.
Đối với Tô gia mà nói, mỗi một huyết mạch dòng chính đều vô cùng trân quý, một bọn họ không tổn thất nổi một võ giả Hóa Thần Cảnh.
Huống chi Tô Trọng Viễn có tội cũng phải giao cho Tô gia xử phạt, tuyệt đối không có khả năng giao cho người ngoài.