Mà Hoàng Bỉnh Thành nha, mọi người rất có ý kiến với hắn.
Nguyên nhân là do thực lực Hoàng Bỉnh Thành quá thấp mà thôi.
Trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có mấy ngàn bộ khoái cảnh giới Hậu Thiên, Hoàng Bỉnh Thành dựa vào cái gì có thể bình khỏi bình tọa với các tổng bộ đầu châu phủ như bọn họ.
Hơn nữa Hoàng Bỉnh Thành làm thủ hạ Tô Tín bày ra tư thái rất đơn giản, chỉ có hai chữ nghe lời mà thôi.
Tô Tín bảo hắn làm cái gì, hắn liền làm cái gì, cộng thêm ngày bình thường nịnh nọt cho nên mọi người có ấn tượng không tốt về Hoàng Bỉnh Thành.
Mọi người cho rằng người như thế có thể bình khởi bình tọa với mình là quá mất mặt bọn họ, điều này cũng làm cho đám người Lục Tục oán thầm đại nhân tâm cơ thâm trầm nhưng lại có một ít tật xấu giống như các đại nhân vật, đều ưa thích lưu người bên cạnh nịnh nọt mình.
Hiện tại bọn họ biết rõ vì cái gì Hoàng Bỉnh Thành có tư cách ở lại bên người Tô Tín và làm tâm phúc của hắn.
Thời điểm có Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành chính là nhân vật chấp hành hoàn mỹ, Tô Tín bảo hắn làm gì thì hắn làm gì, sẽ không nói hai lời kén ba chọn bốn.
Nhưng vấn đề nếu như Hoàng Bỉnh Thành chỉ như vậy cũng bỏ đi, tìm người như thế dễ dàng.
Thời điểm này mọi người vô cùng bối rối nhưng chỉ có một mình Hoàng Bỉnh Thành có thể xếp đặt công việc đâu ra a, nhưng bọn họ lại không đặt Hoàng Bỉnh Thành vào trong mắt, điều này cũng làm cho đám người Lục Tục cảm thấy xấu hổ không thôi.
Lúc này Tô Tín đang liều mạng chạy trối chết, hắn thi triển Phong Thần Thối nhanh tới mức tận cùng, làm cho Tô Tín có cảm giác như ngự không phi hành, thân ảnh hắn hóa thành tàn ảnh trên bình nguyên.
Loại tốc độ như thế cho dù Giang Hạc Lưu là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong cũng khó đuổi kịp hắn trong thời gian ngắn, nhưng vấn đề là Tô Tín không thể bảo trì tốc độ như vậy mãi.
Phong Thần Thối có thể nói là một môn vũ kỹ, nó dùng bộc phát tốc độ gia tăng chiến đấu, dùng nó với tư cách công pháp khinh thân chạy trốn thì không thích hợp.
Tô Tín lúc này mới lao đi hơn mười dặm thì chân khí trong người chỉ còn một phần ba.
Không thể làm gì cho nên Tô Tín đành phải dừng lại, lúc này Giang Hạc Lưu lại đuổi theo.
“Tô Tín, ngươi đúng là một nhân vật, nếu ngươi không gia nhập vào Lục Phiến Môn, ta nhất định dùng toàn lực mời chào ngươi, ngày khác Ngô quốc phục quốc ngươi sẽ gia nhập triều đình và đứng trên vạn người.”
Giang Hạc Lưu lắc đầu, hắn làm ra bộ dạng tiếc hận nhưng thân thể không ngừng tới gần Tô Tín.
Tô Tín cười lắc lắc đầu nói:
“Nhưng đáng tiếc cho dù ta không gia nhập Lục Phiến Môn cũng không đi theo các ngươi lăn lộn.”
“Vì sao?”
Sắc mặt Giang Hạc Lưu bình tĩnh hỏi.
Tô Tín lắc đầu nói:
“Bởi vì không có tiền đồ, từ xưa đến nay người đoạt thiên hạ đều là xây tường cao, tích lương thực, chậm xưng vương, kẻ nào nhảy nhót càng dữ dội lúc ban đầu sẽ chết càng nhanh.”
“Lúc trước Đại Tấn suy sụp, mấy thế lực tranh giành thiên hạ nhưng đạt được giang sơn Trung Nguyên cuối cùng chính là Nam Man tiểu quốc mới khởi nghĩa, những thế lực đối kháng Đại Tấn ban đầu thế nào?”
“Các ngươi hiện tại cũng như thế, Đại Chu vương triều như trùng trăm chân chết vẫn còn cương, thiên hạ còn chưa triệt để đại loạn mà ngươi đã nhảy ra phục quốc, ngươi nằm mơ đi.”
Sắc mặt Giang Hạc Lưu âm trầm xuống, cười lạnh nói:
“Ngụy biện tà thuyết! Ngươi mang những thứ này xuống địa ngục nói với diêm vương đi.”
Vừa mới dứt lời, hai tay Giang Hạc Lưu kết ấn và xuất hiện từng đóa bạch liên giáng lâm, phật âm vô cùng vô tận bạo phát chấn nhiếp nhân tâm, cảnh tượng thần dị không nói thành lời.
Công pháp Bạch Liên giáo thoát thai từ ba nhà đạo phật ma, chính là công pháp thần dị nhất trên giang hồ.
Dùng ma làm xương cốt, dùng phật làm huyết nhục, dùng đạo làm tinh thần, ba nhà hợp nhất cho nên công pháp Bạch Liên giáo đều là chân truyền của ba nhà.
Phật âm nhiễu loạn tinh thần, Tô Tín vận dụng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Đại Pháp cho nên đầu óc thanh tỉnh, tinh thần lực như tấm lưới lớn kết thành dây sau đó ngăn cản phật âm ra ngoài.
Giang Hạc Lưu nhìn thấy cảnh tượng như vậy càng kinh ngạc, hắn tinh thông bí
pháp tinh thần, tiểu tử này có bao nhiêu át chủ bài còn chưa xuất ra.
Bạch liên mang theo sát cơ giáng xuống, một chỉ của Tô Tín điểm xuống tan rã thiên địa, Tam Chỉ Đạn Thiên tan rã bạch liên.
Nhất chỉ Kinh Mộng.
Trong nháy mắt bạch liên tỏa ra phật quang như mộng như ảo, Tô Tín sử dụng Kinh Mộng chỉ phá tan ảo cảnh và cương khí bắn ra khắp bốn phía.
Cho dù Tô Tín phát vỡ một chiêu của Giang Hạc Lưu nhưng cũng rút sạch chân khí toàn thân, sắc mặt Tô Tín tái nhợt dọa người, thân thể hắn lắc lư và đứng không vững.
Tô Tín lẩm bẩm:
“Dùng át chủ bài? “
“Hiện tại ngươi đi chết đi!”
Giang Hạc Lưu điểm ra một chỉ thiên địa biến hóa, phong vân bắt đầu chuyển động, phật quang vô tận mang theo một thế giới như ẩn như hiện.