Lý Phôi giết Tiêu Lăng, khí thế song phương lại giương cung bạt kiếm, lộ ra dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
Tô Tín cười lạnh nói:
Đường đường một trong Tiêu gia lục đại thế gia lại không thua nổi như vậy sao? Nhưng rất tốt, thua không nổi cũng không sao, cùng lắm đánh một trận, tiếp tục dùng nắm đấm nói chuyện thôi.
Tiêu Hoàng nhìn Tô Tín thật sâu, hắn ném một tấm lệnh bài thanh đồng phong cách cổ xưa tới chỗ Tô Tín, lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi!
Nếu đã thua thì không có gì để nói nữa, Tiêu Hoàng cũng không muốn thật vạch mặt với Tô Tín.
Chết một Tiêu Lăng, bên phía Tiêu Hoàng đã đủ mất mặt.
Nếu như hiện tại lại vì tranh tài với Tô Tín một phen và vạch mặt, như vậy không chỉ Tiêu gia mất mặt, càng tổn thất rất nhiều lợi ích.
Nhìn thấy người Tiêu gia rút đi, trên mặt Ninh Phỉ lộ ra vẻ tuyệt vọng, cho tới lúc này nàng đã cảm thấy tuyệt vọng chân chính.
Ninh Phong trước khi chết bảo Ninh Phỉ đi tìm người Tiêu gia, người Tiêu gia nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Kết quả hiện tại biến thành lùi bước, người Tiêu gia cũng lùi bước trước mặt Tô
Tín.
Trên giang hồ căn bản không có cái gọi là người lương thiện, tất cả mọi người đều sống vì lợi ích của mình.
Tô Tín quay người nhìn Ninh Phỉ:
- Hiện tại ngươi có thể giao đồ cho ta chưa?
Trong mắt Đường Sâm lộ ra vẻ xoắn xuýt, hiện tại hắn không biết mình nên làm cái gì mới tốt.
Vì Ninh Phỉ liều mạng với Tô Tín hay sao?
Tuy hắn và Ninh Phỉ ở chung thời gian rất ngắn, nhưng không thể phủ nhận hắn có một chút động tâm với Ninh Phỉ.
Nhưng đúng như Tô Tín nói lúc trước, hắn không để ý đại cục đi bảo vệ Ninh Phỉ thì đó là ích kỷ, là ích kỷ với Đường Môn.
Nhưng nếu hắn không thể bảo hộ Ninh Phỉ, hắn làm sao đối mặt với nội tâm của mình?
Thời điểm Đường Sâm xoắn xuýt do dự, trong mắt Ninh Phỉ lộ ra một tia kiên quyết.
Nàng lạnh lùng nói:
Đồ của Ninh gia ta tuyệt đối không bao giờ giao cho ngươi. Dứt lời, nàng thả người nhảy thẳng xuống núi.
Tô Tín hơi kinh ngạc một chút, hắn thật không nghĩ tới Ninh Phỉ lại quả quyết như vậy.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ở trước mặt ta, cho dù ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Thân thể Tô Tín hơi động, hắn đi thẳng tới vách núi, trên bàn tay sinh ra hấp lực cường đại, chân khí mạnh mẽ hấp Ninh Phỉ bay lên.
Trên mặt Ninh Phỉ lộ ra một tia kinh hoảng, với cảnh giới của nàng không thể tưởng tượng nổi thực lực Tô Tín mạnh tới mức độ nào, dù cho cách vài chục trượng, Ninh Phỉ không cách nào ngăn cản chân khí cường đại.
Ninh Phỉ đã có ý tìm chết, Tô Tín giết cả nhà của nàng, nhưng đồ của Ninh gia bọn họ tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Tô Tín!
Nghĩ tới đây, Ninh Phỉ trực tiếp ném túi giới tử vào sườn núi.
Dù sao nàng cũng là võ giả Tiên Thiên, dưới tác dụng của chân khí, túi giới tử nhanh chóng rơi xuống, phía dưới là một con sông lớn, nếu túi giới tử rơi xuống sông, như vậy không có khả năng tìm ra.
Tô Tín cau mày, trực tiếp buông tha Ninh Phỉ, thân thể Ninh Phỉ nhanh chóng rơi xuống dưới.
Trên mặt Ninh Phỉ lộ ra vẻ mặt khinh hoàng, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt khoái ý.
Tô Tín ngươi hao tổn tâm cơ đoạt bảo vật tổ truyền của Ninh gia, giết người vô số, kết quả đến cuối cùng ngươi lại không chiếm được nó.
Vào lúc này ánh mắt Tô Tín đã dời ra khỏi người Ninh Phỉ, hắn trực tiếp xuất ra Thâu Thiên cung, giương cung cài tên, ngay sau đó mũi tên xé gió bay đi.
Mũi tên dài mang theo một hư ảnh, nhanh chóng và chính xác xuyên qua túi giới tử, cuối cùng lại quỷ dị thay đổi phương hướng và bay đi.
Lúc này trong mắt Ninh Phỉ đã đầy tuyệt vọng, ngay cả mình liều mạng cũng không thể ngăn cản Tô Tín sao?
Rơi xuống vách đá ngàn trượng, trước mặt Ninh Phỉ là bóng tối, cùng lúc đó Thương Tâm Tiểu Tiễn lại mang theo túi giới tử bay tới bên người Tô Tín, cắm ở trước mặt hắn.
Đường Sâm trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tín nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cho dù Tô Tín bức tử Ninh Phỉ, hắn cũng không dám hận Tô Tín, hoặc là nói hắn không có tư cách hận Tô Tín.
Chính mình không thể bảo hộ nữ nhân mình yêu mến, chính mình còn dựa vào cái gì hận Tô Tín?
Mang theo vẻ mặt chán nản, Đường Sâm thất hồn lạc phách rời đi, Tô Tín lại lắc đầu.
Nhân vật thủ lĩnh Đường Môn thế hệ này thật không tốt lắm, không nói thực lực, tâm tính lại không quả quyết.
Như đám người Tiêu Hoàng và Hà Hưu làm bất cứ việc gì, tối thiểu trong lòng bọn họ sẽ có một mục tiêu, bọn họ vì mục tiêu này mà không từ thủ đoạn.
Nhưng Đường Sâm làm việc lại do dự, một phương diện muốn cứu người mình yêu mến, một phương diện khác lại băn khoăn vì gia tộc của mình, làm cho hắn hiện tại bị nội tâm bản thân mình tra tấn.
Xem ra người thừa kế gia chủ Đường Môn thế hệ này sẽ phải thay người.
Thân là gia chủ, thực lực không đủ cũng không sao, nhưng nếu không có quyết đoán, như vậy chỉ là tai nạn của gia tộc.
Đường Sâm đi rồi, Tô Tín cũng đổ túi giới tử ra, thanh Đoạn Long Kiếm cũng ở trong đó, giống như đúc bức họa của Thôi Phán Quan cho hắn.
Bên trong còn có một ít điển tịch tổ truyền của Ninh gia, Tô Tín xem xong, cũng không có thứ gì hữu dụng.