Tiêu Ma Vân bị Tô Tín ép buộc tức giận rời đi, Tạ Chỉ Yến thì lắc lắc đầu nói:
“Lần này ngươi đắc tội thảm tuấn kiệt của Niên Bang rồi.”
Tô Tín cười cười không sao cả, hắn không đặt tuấn kiệt thế hệ trẻ Niên Bang vào trong mắt.
Có lẽ lúc trước Tô Tín còn có thể kiêng kỵ thế lực của Niên Bang nhưng hiện tại hắn không có gì phải sợ.
Lưng tựa đại thụ hóng mát, Tô Tín gia nhập Lục Phiến Mônvà trở thành ‘ tay sai triều đình ’ bị người giang hồ chén ghét, nói như thế nào cũng có chút đền bù tổn thất mới được.
Nếu Tiêu Ma Vân ra tay đối phó Tô Tín cũng bỏ đi, hắn vận dụng lực lượng Niên Bang để đối phó Tô Tín, Niên Bang nhất định sẽ điều tra chi tiết của Tô Tín, thân phận truy phong tuần bổ của hắn cũng không có tận lực che giấu, đến lúc đó Niên Bang sẽ biết nặng nhẹ.
Tiểu bối tranh chấp có thể tự mình đi giải quyết, một khi dựa vào thế lực sau lưng sẽ sinh ra tác dụng khác.
Tạ Chỉ Yến nói: “Ta xem như đã giải quyết chuyện bên phía Tương Nam, ngươi chuẩn bị ở lại Tương Nam sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, nơi này còn có một Thượng Quan Ngạn Khanh chưa giải quyết, chờ giải quyết hắn xong ta lại đi Trung Nguyên.”
“Nếu như ngươi muốn đối phó Thượng Quan Ngạn Khanh thì phải cẩn thận một chút, hắn khác với Địch Vân Phi và Tiêu Ma Vân.”
“Địch Vân Phi chỉ có tính cách cuồng ngạo, Tiêu Ma Vân làm người cẩn thận có chút tiểu thông minh nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh lòng dạ lại sâu đậm.”
Tạ Chỉ Yến cau mày suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Thượng Quan Ngạn Khanh bài danh năm mươi lăm trên Nhân Bảng, còn cao hơn cả Địch Vân Phi, nhưng người Thượng Quan gia từ xưa tới nay đều là kẻ tâm cơ thâm trầm, bình luận về bọn họ trên giang hồ cũng phân thành hai thái cực.”
“Có nói bọn họ hào sảng trượng nghĩa, có phong phạm thượng cổ. Còn có người nói bọn họ hèn hạ vô sỉ, tuy ta không có quen biết Thượng Quan Ngạn Khanh nhưng hắn có thể trở thành đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Thượng Quan thế gia, thứ hắn xuất chúng nhất không phải là thực lực, mà là tâm cơ thủ đoạn của hắn.”
“Đa tạ đã báo cho ta biết, ta sẽ cẩn thận, ngươi chuẩn bị trực tiếp quay trở lại Dịch Kiếm Môn sao?”
Tô Tín nói.
Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói: “Ta còn muốn chơi tại Tương Nam một lúc, Dịch Kiếm Môn bồi dưỡng thế lực còn có một ít sự vụ chưa xử lý.”
Tô Tín ngạc nhiên nói: “Ngươi là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm Môn còn phải tự tay xen vào những việc này sao?”
Đại phái nhất lưu như Dịch Kiếm Môn, đệ tử đích truyền chỉ phụ trách tu luyện là đủ, những tạp vụ này sẽ do đệ tử ngoại môn xửlys.
Tạ Chỉ Yến cười khổ lắc lắc đầu nói: “Dịch Kiếm Môn hiện tại nhân thủ không đủ, dù sao ta cũng tới Tương Nam một chuyến, thuận tiện giải quyết cho xong.”
Tô Tín cũng không có hỏi nhiều, từ biệt Tạ Chỉ Yến liền đi thẳng tới Thường Ninh phủ.
Lúc đi vào Phi Ưng Bang, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh mang theo người chờ ở cửa, trông thấy Tô Tín đã đến thì mọi người hô lên: “Bang chủ!”
Tô Tín đi một năm nhưng uy tín của hắn tại Phi Ưng Bang không yếu bớt chút nào.
Huống hồ mấy ngày trước đó Tô Tín còn ở trơớc mặt nhiều người đánh bại Địch Vân Phi, tin tức này truyền khắp toàn bộ Tương Nam, Phi Ưng Bang cũng nghe được tin tức.
Sau khi đạt được tin tức, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành lúc này mới hiểu ra, thì ra là Tô Tín ra tay làm Địch Vân Phi bất ổn từ nội bộ, từ đó Địch Vân Phi vội vàng chạy về Đông Lâm phủ.
“Đi, tất cả mọi người giải tán đi, ta không còn là bang chủ, đừng gọi sai.”
Tô Tín khoát khoát tay nói.
Lý Phôi trầm giọng nói: “Bang chủ Phi Ưng Bang vĩnh viễn là lão đại.”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh cũng nói: “Đúng vậy lão đại, chúng ta cùng dẫn người tiếp tục xưng bá Tương Nam đi.”
Dám người Lý Phôi đã sớm thương lượng tốt trước khi Tô Tín quay về, lần này bọn họ nhất định sẽ theo Tô Tín trọng chưởng Phi Ưng Bang, dù sao Lý Phôi không lưu luyến chức bang chủ này.
Tô Tín bảo đám bang chúng giải tán đi, hắn mang theo đám người Lý Phôi đi vào tổng đường.
“Ta sẽ không ở lại Tương Nam, cho ta không ngồi vị trí bang chủ nữa.”
Hoàng Bỉnh Thành thất thanh nói: “Vì cái gì? Hiện tại Hắc bảng không còn trẻ thưởng từ Thanh Thành kiếm phái, vì cái gì lão đại không quay về?”
Lý Phôi trầm giọng nói: “Lão Hoàng ngươi không cần phải nói, ta hiểu ý lão đại, Phi Ưng Bang quá nhỏ, Tương Nam cũng quá nhỏ.”
Bọn họ cũng không phải võ giả, chỉ có Lý Phôi nghe hiểu ý trong lời Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín đã có thể đánh bại Địch Vân Phi, hắn có thể tranh phong với thế hệ trẻ võ lâm Trung Nguyên, ngây ngốc tại nơi nhỏ bé như Tương Nam sẽ không phát triển được, dù cho Tô Tín có thể dẫn theo Phi Ưng Bang xưng vương xưng bá nhưng thành tựu cũng có hạn, khi đó Phi Ưng Bang cũng không còn là trợ giúp của Tô Tín, mà là vướng víu.
Gương mặt Hoàng Bỉnh Thành lộ ra vẻ thất vọng, không có Tô Tín dẫn đầu, Phi Ưng Bang phát triển có thể nói là cực kỳ chậm chạp, còn lâu mới bằng thời điểm Tô Tín chấp chưởng Phi Ưng Bang.
Đọc hiểu biểu hiện trên mặt Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Lão Hoàng ngươi không cần thất vọng, cho dù ta không còn ở Phi Ưng Bang, với nội tình của Phi Ưng Bang cũng không mạnh hơn bao nhiêu đâu.
“Các ngươi không giống, tương lai ta sẽ không mang Phi Ưng Bang đi, nhưng tương lai các ngươi sẽ không ngây ngốc tại Thường Ninh phủ cả đời.”