Thiết Chiến trực tiếp nói tục nhưng Lưu Phượng Vũ cũng không có tức giận, hắn nhìn mấy người khác và nói:
“Đại nhân, Lục Phiến Môn cho tới bây giờ cũng không phải không mặc cả, đã có ý kiến không đồng ý thì giơ tay biểu quyết đi.”
Một người trầm thấp nói:
“Có thể.”
Lưu Phượng Vũ khẽ cười một tiếng nói:
“Vậy thì tốt, ta đề nghị chuyện ban thưởng Tô Tín tranh luận quá nhiều, cho nên áp lại bàn sau, các vị thấy thế nào?”
Ba người còn lại trừ Thiết Chiến không có động, hai người khác thản nhiên giơ tay lên.
Thiết Chiến giấu mặt trong bóng tối, tuy hắn không nói gì nhưng hào khí ngưng trọng ai cũng biết cảm xúc của hắn, cảm xúc này mang tên tức giận.
Trên mặt Lưu Phượng Vũ cười khẽ, hắn thi lễ với hai người khác sau đó quay người rời khỏi đại sảnh tối tăm.
Thiết Chiến trầm mặc sau nửa ngày, nói:
“Ta không phục, lúc này ta đẫn Tô Tín lên vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, kết quả hắn làm ra thành tích, ta lại muốn nuốt lời thì làm sao có thể ăn nói với thủ
hạ.”
Người nọ ngồi trên thủ vị sau đó nói:
“Nhẫn!”
Thiết Chiến gật gật đầu, hắn im lặng rời khỏi đại sảnh, trong đại sảnh không có ánh sáng lại khôi phục trầm tĩnh.
Lúc này Tô Tín cũng không biết cao tầng Lục Phiến Môn đang đánh cờ việc khen thưởng hắn thế nào, hắn hiện tại chạy khắp các châu phủ trong Giang Nam đạo tìm tinh nhuệ thích hợp với mình.
Tô Tín chọn lựa nhân thủ trước hết không xem võ công hay tiềm lực, hắn xem tâm tính.
Tô Tín không muốn thế hệ ngu trung, hắn muốn là người có dã tâm.
Có dã tâm mới có động lực tiến lên, cho dù thiên phú ngươi không đủ, Lục Phiến Môn có đầy đủ tài nguyên tu luyện đền bù.
Đương nhiên ngươi có dã tâm nhưng không nên có lòng tham không đáy, kẻ tham lam chẳng qua là đồ ngu xuẩn mà thôi, ngươi tham càng nhiều sẽ chết càng nhanh, Tô Tín nhất định phải bài trừ những người này.
Cho nên đám người Tô Tín lựa chọn tốc độ phi thường chậm, dùng hơn mười ngày chỉ miễn cưỡng chạy một nửa Giang Nam đạo mà thôi.
Trong Khánh Dương phủ, đám người Tô Tín vừa mới đi vào lựa chọn được mấy bộ khoái đáng giá bồi dưỡng tại Khánh Dương phủ, Hoàng Bỉnh Thành liền nói nhỏ bên tai Tô Tín:
“Lão đại, Phí gia Khánh Dương phủ biết rõ ngài tới nên bày tiệc mừng.”
Tô Tín cau mày nói:
“Ah, bọn họ có địa vị gì?”
Trong khoảng thời gian này Tô Tín và đám người Lý Phôi đi khắp các châu phủ lớn nhỏ trong Giang Nam đạo, tự nhiên cũng có tiếp xúc với một ít thế lực địa phương.
Mặc dù đại bộ phận thế lực võ lâm đều nói bọn họ là tay sai triều đình, mọi người nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng có bộ phận thế lực võ lâm không sợ bêu danh này, những người chạy tới tiếp xúc Tô Tín đều muốn hợp tác đối địch.
Thế lực như vậy đều là một ít thế lực tam lưu, bọn họ càng quan tâm tới tương lai thế lực của mình, bọn họ không quan tâm tới bêu danh.
Bọn họ không quan tâm nhưng Tô Tín thực sự không đặt bọn họ vào trong mắt.
Trong thế lực tam lưu cũng chỉ có một hai tên võ giả Thần Cung Cảnh mà thôi, thực lực quá yếu, Tô Tín phất tay là diệt, có ai nhìn thấy con voi hợp tác với con kiến hay không?
Đối với những người này, Tô Tín đều giao cho Hoàng Bỉnh Thành đuổi đi, cũng lười gặp người ta.
Hiển nhiên Phí gia không giống, nếu không Hoàng Bỉnh Thành cũng không tới bẩm báo với mình.
“Lão đại, Phí gia là đệ nhất thế gia tại Khánh Dương phủ, hai huynh đệ Phí gia là Tiếu Diện Quỷ Phí La và Dạ Khốc Thần Phí Mặc đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, thực lực Phí gia có thể nói là đỉnh cấp trong thế lực nhị lưu Giang Nam đạo.”
Tô Tín cau mày nói:
“Bọn họ nói mời ta làm gì?”
Hoàng Bỉnh Thành lắc lắc đầu nói:
“Bọn họ chỉ nói mời ngài tới dự tiệc.”
Tô Tín ngẫm lại nói:
“Đi, chúng ta đi xem.”
Nếu thực lực Phí gia xem như thượng lưu trong Giang Nam đạo, lần này cố ý tìm hắn chắc chắn không phải chuyện nhỏ, Tô Tín cũng muốn xem Phí gia muốn làm gì.
Kết quả Tô Tín trực tiếp mang theo đám người Hoàng Bỉnh Thành chạy đi Phí gia chứ không tới châu phủ tiếp theo.
Lúc bọn họ đi về Phí gia, trong đám người ở góc đường có một người dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Tô Tín.