Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này rất bất đắc dĩ.
Hắn hôm nay giao Thịnh Long lâu cho Tô Tín đặt bao hết, vốn chỉ muốn kết thiện duyên mà thôi.
Hiện tại đám người Tô Tín chưa rời đii, nếu hắn lại dẫn người khác tới thì hành động phá hư quy củ của hắn sẽ uổng phí?
Cho nên chưởng quầy Thịnh Long lâu chỉ cười khổ nói: “Các vị, thực không phải ta cố ý đuổi các vị khách nhân đi, mà là tửu lâu hôm nay bị đặt bao hết, nếu không phiền toái ngài chờ một lát? Bữa cơm hôm nay ta không nhận một phân tiền nào.”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu không nói những lời này khá tốt, hắn vừa nói tính tình của tên thiếu niên bộc phát, trực tiếp chỉ vào chưởng quầy Thịnh Long lâu quát lớn: “Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ chúng ta không trả nổi tiền ăn cơm sao?”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu vội vàng khoát tay nói: “Không đúng không đúng, ta đương nhiên không phải có ý này.”
“Được rồi tiểu Thất, đừng làm rộn, chúng ta đổi nơi khác là được.”
Nữ tử áo vàng đeo kiếm nói.
Nữ tử áo vàng có uy vọng cực cao trong đám thiếu niên nam nữ kia, nghe nàng vừa nói như vậy tên thiếu niên tiểu Thất cho dù không cam lòng cũng đành phải hừ lạnh một tiếng.
“Lưu chưởng quỹ, ngươi nên chuẩn bị thức ăn cho mấy vị này đi, nếu lão bản Thịnh Long lâu biết rõ ngươi đuổi khách ra ngoài, ta đoán chừng kết cục của ngươi rất thảm.”
Tô Tín mang người đi xuống, lại chắp tay nói với thiếu nữ áo vàng: “Vị này chắc là Dịch Kiếm Môn ‘ thiên nữ ’ Tạ Chỉ Yến Tạ nữ hiệp a? Các vị là thiếu niên tuấn tài của Dịch Kiếm Môn, đều ngồi xuống đi, Lưu chưởng quỹ vô tình ý mạo phạm các vị, hắn chỉ không biết thân phận các vị mà thôi.”
Khóe miệng Tạ Chỉ Yến lúc này tươi cười vui vẻ, nói: “Nữ hiệp không dám nhận, ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi.”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Tuy hắn không phải người trong giang hồ nhưng thân là chưởng quầy Thịnh Long lâu nên trọng yếu nhất phải có ánh mắt, không thể đắc tội với người, hắn càng hiểu những võ lâm đại phái kia.
Lưu chưởng quỹ oán được mấy người kia lai lịch bất phàm nhưng không có suy nghĩ tới phương hướng Dịch Kiếm Môn.
Tuy Thịnh Long lâu rất nổi danh trong Thường Ninh phủ nhưng hắn không phải là Thiết Vô Tình, cũng không phải người đứng đầu một bang như Tô Tín có thể nhanh chóng biết tin tức trong Thường Ninh phủ.
Nếu tổng lâu biết rõ hắn đuổi đệ tử Dịch Kiếm Môn là một trong cầm kiếm ngũ phải ra ngoài, hắn chỉ sợ hắn không chết cũng lột da.
Nghĩ tới đây Lưu chưởng quỹ cảm kích nhìn qua Tô Tín, nếu không có hắn nhắc nhở thì âần này mình thảm rồi.
“Mời các vị lên lầu, ta đi an bài rượu và thức ăn.”
Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đi xa như vậy đã sớm mệt chết, làm sao còn có tâm tư chờ lâu? Lên lầu một hồi.”
Nói xong tiểu Thất còn lạnh lùng nhìn Tô Tín: “Ngươi chính là gia hỏa bao toàn bộ tửu lâu này? Mấy người ăn cơm mà bao toàn bộ tửu lâu, sợ người khác không biết ngươi có tiền sao?”
“Tiểu Thất, không được vô lễ.”
Tạ Chỉ Yến quát lớn một tiếng, nàng áy náy nói với Tô Tín: “Tiểu Thất tính tình hài tử, ngươi chớ chấp nhặt với hắn.
Tô Tín cười ha hả nói: “Không có việc gì, Tạ cô nương các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.”
“Chờ một chút, Tô bang chủ tạm tạm dừng bước.”
Tạ Chỉ Yến bỗng nhiên hô.
Tô Tín sững sờ: “Ngươi nhận ra ta?”
Tạ Chỉ Yến cười nói: “Ngươi đã biết ta, vì cái gì ta không thể biết ngươi?”
Nụ cười của nàng thanh lệ như vẽ, thanh nhã mà yên lặng, dù cho là Tô Tín cũng thất thần.
Tô Tín ở đây có bang chúng báo tin, mà đám người Tạ Chỉ Yến vừa đi vào Thường Ninh phủ khẳng định cũng muốn nghe ngóng tin tức đại bang phái có máu mặt tại Thường Ninh phủ này.
Người cầm quyền của năm đại bang phái cũng chỉ có Tô Tín dễ nhận ra nhất, bởi vì Tô Tín quá trẻ tuổi.
Tạ Chỉ Yến dùng giọng điệu thanh nhã nói: “Tô bang chủ, ta tin tưởng ngươi cũng biết ý định của chúng ta, ta hi vọng trong khoảng thời gian này ngươi có thể giúp ta tìm kiếm tin tức bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh.”
“Ah? Ta có thể được cái gì?”
Tô Tín hỏi.
Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, nói: “Lòng tham không đáy! Dịch Kiếm Môn tìm ngươi hỗ trợ chín hlà cho ngươi mặt mũi, ngươi còn muốn cái gì?
Ba!
Tạ Chỉ Yến dùng chuôi kiếm sau lưng gõ đầu tiểu Thất một cái, lập tức làm hắn không hiểu ra làm sao.
“Sư tỷ, vì cái gì đánh ta?”
Tiểu Thất vẻ mặt ủy khuất.
Thần sắc Tạ Chỉ Yến nghiêm túc nói: “Tiểu Thất, ngươi phải nhớ kỹ một việc, tông môn là tông môn, ngươi là ngươi, ngươi dùng tên tuổi Dịch Kiếm Môn áp đối phương, đối phương phục là Dịch Kiếm Môn mà không phải ngươi.”
“Huống hồ Tô bang chủ nói đúng, có trả giá mới có hồi báo, chúng ta không xuất ra đồ vật, người ta dựa vào cái gì tận tâm tận lực giúp chúng ta? Không âm thầm làm chuyện xấu đã là phúc hậu rồi.”
“Có bỏ mới có được, nếu ngươi còn không rõ việc này, vậy sau này ngươi cũng đừng nghĩ xuống núi lịch lãm rèn luyện, lúc nào suy nghĩ cẩn thận, lúc nào mới có tư cách bước chân vào giang hồ.”
“Biết rõ sư tỷ.”
Tiểu Thất lập tức ỉu xìu.
Tô Tín sinh ra hứng thú nhìn tất cả, Dịch Kiếm Môn không hổ là một trong cầm kiếm ngũ phái, phương diện giáo dục đệ tử rất không tồi.
Danh Sách Chương: