Xuyên Trung Đường Môn chính là một trong tà đạo bát môn.
Tà đạo bát môn có tên là tà đạo chính là vì bọn họ không thành thật tu luyện, như Đường Môn trực tiếp dùng cơ quan và độc dược làm chủ, vũ kỹ làm phụ, trên giang hồ chỉ có một Đường Môn.
Đường Môn am hiểu chế tạo các loại cơ quan, những cơ quan ám khí không phải mặt hàng ám khí trên đạilục, cho dù tiểu hài tử cầm ám khí của bọn họ cũng có thể miểu sát võ giả Tiên Thiên.
Đây không phải lời khoa trương, mà là có sự thật.
Đối mặt võ giả xuất thân Đường Môn, ngươi vĩnh viễn không nên dùng tuổi tác của đối phương để đánh giá độ nguy hiểm.
Cho dù một tiểu tử xuất thân Đường Môn, thực lực võ giả của hắn không cường đại cỡ nào nhưng uy hiếp chân chính chính là cơ quan độc dược của bọn họ.
Đường Môn đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì đại biểu trên người bọn họ khẳng định có ám khí khủng bố của Đường Môn, một khi ra tay không chết cũng tàn phế.
Chính bởi vì loại lời đồn này càng làm ám khí của Đường Môn thập phần trân quý, có chút ám khí tiêu hao phẩm có giá cả còn rẻ hơn binh khí hoàng cấp và huyền cấp.
Làm thủ đoạn giữ nhà của mình, đương nhiên Đường Môn rất ít án ra vũ khí do
mình chế tác tỉ mỉ, cho nên trên thị trường rất ít truyền lưu ám khí của Đường Môn.
Hàn Nghiễm nắm giữ Xích Viêm Hỏa Liên chính là một kiện ám khí rất nổi danh trong Đường Môn.
Xích Viêm Hỏa Liên là một loại kim loại hình thành sâu trong dung nham mà thành, trời sinh có thuộc tính nóng bỏng.
Bên trong Xích Viêm Hỏa Liên còn có cương châm rậm rạp chằng chịt, số lượng hơn một ngàn cây, nhiều tới lức khủng bố.
Nghe nói Xích Viêm Hỏa Liên nở rộ là thời khắc mỹ lệ nhất, vô số độc châm đỏ thẫm bay ra ngoài, dùng lực bắn ra của ám khí có thể giết võ giả Tiên Thiên.
Chính bởi vì như thế, Hàn Nghiễm lúc này mới cắn răng cầm ra tích lũy nửa đời người mua một kiện Xích Viêm Hỏa Liên.
Chỉ có điều không nghĩ tới hắn lăn lộn tại Tương Nam vài chục năm lại bị một thương nhân lừa gạt!
Xích Viêm Hỏa Liên không phải giả nhưng nó bị hư
Ám khí là thực, độc châm bên trong là thật, nhưng cơ quan trong đó mắc lỗi nên căn bản không cách nào phát động.
Phát hiện này làm Hàn Nghiễm thổ huyết, tích lũy nửa đường nhưng mua một phế vật, chờ hắn muốn quay lại thành Thương Sơn tính sổ với người ta, tên thương nhân Trung Nguyên đã sớm chạy mất dạng.
Vấn đề này hắn chỉ nói qua với Chu Thắng cùng Ngô Tam Trùng, những người khác cũng không biết.
Dù sao việc này không phải chuyện hay ho gì, huống chi giữ lại Xích Viêm Hỏa Liên cũng có thể bị người ta xem thành đòn sát thủ, do đó cũng sinh lòng kiêng kị.
Hiện tại Chu Thắng nói tới Xích Viêm Hỏa Liên, Hàn Nghiễm lập tức hiểu ra
hắn muốn làm gì.
“Ngươi muốn dùng Xích Viêm Hỏa Liên làm lời dẫn.”
Chu Thắng gật gật đầu: “Đúng thế, Hàn nhị ca, ngươi sẽ không nỡ Xích Viêm Hỏa Liên a chứ?”
Hàn Nghiễm hừ lạnh nói: “Ta không nỡ phế vật kia? Chỉ cần ngươi thật có thể làm Chúc Ngôn Tín dẫn Tô Tín tới, lãng phí thứ đồ hư đó có là cái gì chứ?”
Chu Thắng gật gật đầu, Hàn Nghiễm đã đồng ý, như vậy có thể thực hành việc
này.
Đợi đến lúc đêm khuya, Chu Thắng cố ý đổi hai tên thủ vệ chỗ Chúc Ngôn Tín thành hai tên tâm phúc của mình.
Cho dù bọn họ hiện tại không làm đạo phỉ nhưng bọn hắn cũng phân phát thủ hạ đi các nơi, còn có một bộ phận tinh nhuệ lưu lại bên cạnh mình, những người này mới là tâm phúc của bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Chúc Ngôn Tín trở lại gian phòng của mình, hai tên thủ vệ nhìn nhau, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Ta nói lão Trần, ngươi không phải ở hậu đường trông coi Xích Viêm Hỏa Liên hay sao? Vì sao hôm nay chạy tới nơi này?”
“Còn không phải vì Thượng Quan Ngạn Khanh mang theo vài tên võ giả náo loạn hay sao, đang yên lành lại đi đào ở sau núi, nhân thủ đã sớm không đủ, buổi tối còn phải phái thủ vệ bảo vệ bọn chúng, lão đại chỉ có thể điều ta tới đây.”
“Xích Viêm Hỏa Liên không cần trông coi sao? Nghe nói món đồ này là lão đại tốn nửa gia sản cả đời mình mua được từ thương nhân Trung Nguyen, hắn không sợ mất.”
“Hừ, cả Hoa Âm sơn lớn như vậy, đều là huynh đệ nhà mình, ai dám cầm? Dù sao ta trông coi nhiều năm như vậy cũng không gặp ai đến đánh chủ ý Xích Viêm
Hỏa Liên.”
“Đi, chúng ta nên ngoan ngoãn gác đêm đi, lúc nào hầu hạ đám đại gian này rời đi, lúc nào ta nhẹ nhõm.”
Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ nhưng những lời này đều bị Chúc Ngôn Tín nghe thấy rõ ràng, nội tâm hắn sinh ra suy nghĩ.
Do dự một lúc, Chúc Ngôn Tín thay đổi một thân hắc y, tùy tiện cầm tấm vải che mặt sau đó lặng lẽ nhảy ra từ cửa sổ, dùng thực lực của hắn có thể làm không phát ra chút tiếng động nào, hai người ở cửa ra vào tuyệt đối không thể phát hiện.