Quý Lâm nhìn chằm chằm vào Tô Tín, lần này hắn một mình chạy ra khỏi Lạc Vũ sơn trang cũng có tâm tư phân cao thấp với Tô Tín.
Dù sao đều là cường giả Nhân Bảng, hắn nhìn thấy Tô Tín đã đuổi kịp cường giả tốp mười Nhân Bảng, trong nội tâm hắn khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng.
Đáng tiếc hắn muốn phân cao thấp với nhưng Tô Tín lại không có tâm tư hồ đồ với hắn.
Ánh mắt Tô Tín bắn ra hung quang, hắn lạnh lùng nói:
“Ngươi không tránh cũng không sao, người chung quanh nghe đây, bất cứ kẻ nào dám mua đan dược trong Xích Phong Các có thể là dư nghiệt Ngô quốc, ai dám tiến cửa thì phải theo chúng ta về Lục Phiến Môn bàn giao rõ ràng, chứng minh ngươi là trong sạch, tự nhiên sẽ thả ngươi ra ngoài.”
Những võ giả chung quanh lập tức cười khổ.
Lục Phiến Môn các ngươi và Lạc Vũ sơn trang chính là hai quái vật khổng lồ, các ngươi đánh nhau liên quan gì tới chúng ta?
Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, bọn họ nhìn thấy không đúng liền rời đi thật nhanh.
Lúc này Quý Lâm lại cường ngạnh kéo một tên võ giả đang vây xem vào trong cửa hàng, lại giao cho hắn một bình đan dược, tên võ giả kia lập tức khóc không ra
nước mắt.
“Dẫn hắn về Lạc Vũ sơn trang, ta muốn xem ai dám động tới khách hàng Lạc Vũ sơn trang.”
Quý Lâm khiêu khích nhìn Tô Tín.
Tuy hắn xúc động nhưng không ngốc, hắn căn bản không muốn mạnh bạo với Tô Tín.
Ngươi không phải nói muốn mang người mua đan dược Lạc Vũ sơn trang mang về Lục Phiến Môn sao? Vậy thì tốt, ta bảo hộ bọn họ trong Lạc Vũ sơn trang, nhìn ngươi dám bắt hay không.
Đến lúc đó ngươi là tổng bộ đầu Giang Nam đạo nói chuyện không khác gì đánh rắm, kết quả vẫn không dám tới Lạc Vũ sơn trang bắt người, ngươi còn uy tín sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Tiểu thông minh không có tác dụng.”
Tô Tín gặp nhiều võ giả Nhân Bảng, có người tâm cơ lòng dạ thâm trầm, ví dụ như Bùi Ngạn Quân và Tiêu Hoàng.
Còn có những người nóng giận ngốc nghếch, ví dụ như Lý Trần Phong.
Hiển nhiên Quý Lâm nằm ở giữa hai loại này, có lẽ có tiểu thông minh nhưng tầm mắt và lịch duyệt không đủ, nói ngắn lại cần phải rèn luyện một thời gian mới có thể tự mình đảm đương một phía.
Đáng tiếc đây là chuyện trưởng bối trong Lạc Vũ sơn trang suy nghĩ, cũng không liên quan gì tới Tô Tín.
“Động thủ! Bắt tất cả mọi người cho ta.”
Tô Tín quát chói tai, đám người Lý Phôi sau lưng hắn lao vào đám người Lạc
Vũ sơn trang.
Quý Lâm sững sờ, hắn không nghĩ tới Tô Tín còn dám động thủ với người Lạc Vũ sơn trang.
“Ta hoài nghi ngươi cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, các ngươi che chở hắn là có ý gì? Cấu kết dư nghiệt Ngô quốc chịu tội đáng tru!”
Một Quý Lâm không thể ngăn cản Tô Tín, hắn đã từng nói qua muốn tặng Lạc Vũ sơn trang một phần đại lễ thì nhất định phải tặng đại lễ cho bọn họ, về phần này Quý Lâm nha, hắn chỉ là tặng kèm.
Nếu người Lạc Vũ sơn trang đã dám châm ngòi người đến ám sát hắn, như vậy phải chuẩn bị chờ hắn trả thù sau đó.
Năm ngón tay Tô Tín bắn ra năm đạo kiếm khí, vài tên đệ tử Lạc Vũ sơn trang yếu ớt như búp bê vải, thân thể bị bắn thủng.
Đám người Lý Phôi cũng nhào tới, các đệ tử Lạc Vũ sơn trang đã bắt đầu giao thủ, hắn trong nháy mắt đã xông tới ngăn chặn.
Quý Lâm chỉ là thế hệ trẻ của Lạc Vũ sơn trang nên không có nắm giữ quyền lực thực tế gì, hắn mang đến người tự nhiên không phải tinh nhuệ Lạc Vũ sơn trang, kết quả có thể nghĩ.
Quý Lâm nhìn thấy kết quả như vậy liền giận dữ hét lên:
“Tô Tín! Ngươi dám giết người Lạc Vũ sơn trang chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật muốn không chết không thôi với Lạc Vũ sơn trang hay sao?”
Hắn đánh giá sai quyết tâm của Tô Tín, cũng bởi vì tình báo của hắn không đủ, không biết Quý Vô Không đã từng tính kế Tô Tín một lần, vấn đề này chỉ có cao tầng Lạc Vũ sơn trang biết với nhau mà thôi.
Nếu như Quý Lâm biết rõ những lời này sẽ không tự tin xuất hiện trước mặt Tô
Tín.
Mắt thấy lui không thể lui, thậm chí người bên phía Lạc Vũ sơn trang bị Tô Tín giết không còn bao nhiêu, hắn đành phải cắn răng lao ra.
Trong ống tay áo Quý Lâm xuất hiện một thanh liễu diệp đao và chém vào đầu Tô Tín, trong nháy mắt đao thế như mưa, đao cương đầy trời và mỹ lệ tới cực điểm.
Tô Tín không có xuất kiếm, hắn dùng chỉ thay kiếm và kiếm khí thuần túy bắn tới quấy toái đao cương của Quý Lâm, trong nháy mắt Tô Tín nhàn nhã như dạo chơi, trong nháy mắt kiếm khí vô hình vô tướng đã ép Quý Lâm vào góc, hắn không còn đường lui.
Vào lúc này Quý Lâm mới nhận ra chênh lệch giữa mình và Tô Tín.
Quý Lâm là người rất tự ngạo, cho rằng những đệ tử môn phái đỉnh cấp cũng không bằng mình.
Kết quả hiện tại đối mặt Tô Tín nhưng hắn không có chút lực hoàn thủ nào, thậm chí còn bị ép vào góc tường.
Lúc này Tô Tín nghe được tiếng hét chói tai, thân thể Quý Vô Không như gió, thân thể hắn như súc địa thành thốn xuất hiện trước mặt Tô Tín.