Thời điểm tất cả chứng cớ chỉ vào Tô Tín, bỗng nhiên Tạ Chỉ Yến nói ra một điểm nghi hoặc cũng làm cho không ít người nơi này hoài nghi.
Thần Phong Hội Cung Thanh Phong lúc này nói: “Thường Ninh phủ xuất hiện giấy Thanh Trúc cũng không có gì kỳ quái, cách đây không lâu Tô bang chủ liên hợp các bang phái lũng doạn các loại sản vật Nam Man giao dịch tại Thường Ninh phủ.”
“Những thương nhân kia tới từ bên ngoài, có lẽ bọn chúng có bán giấy Thanh Trúc, cũng có thể tùy thân bọn chúng mang theo thì sao?”
“Phi Ưng Bang giao dịch với thương nhân Trung Nguyên không ít, nói không chừng chính là giấy Thanh Trúc rơi vào Phi Ưng Bang, lại trùng hợp Tô bang chủng dùng tới.”
“Dù sao không phải mỗi người đều có thể như Tạ cô nương có thể phân biệt ra sự khác nhau của giấy bình thường và giấy Thanh Trúc.”
Nghe Cung Thanh Phong nói như vậy, mọi người lập tức cảm gaics có khả năng.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Cung Thanh Phong, tốc độ bỏ đá xuống giếng của tên này đúng là nhanh.
Giang Lăng cười to nói: “Đúng vậy, điểm ấy cũng không thể chứng minh cái gì, trái lại, kiếm thương trên người Trương Khánh Phương không thể làm giả.”
“Trong Thường Ninh phủ này có thực lực giết Trương Khánh Phương, lại am hiểu sử dụng kiếm tay trái cũng chỉ có một mình Tô Tín ngươi mà thôi!”
Cung Thanh Phong cười lành lạnh nói: “Việc này ta có thể chứng minh, khoái kiếm tay trái của Tô bang chủ nổi danh trong Thường Ninh phủ, ngươi nói có đúng hay không Mạnh hội chủ?”
Mạnh Trường Hà âm lãnh cười cười: “Đương nhiên, đồ đệ của ta đúng là chết dưới kiếm tay trái của Tô bang chủ!”
Tất cả mọi thứ lúc này không ngừng nhắm vào Tô Tín, Tưởng Nguyên Đông bảo bang chúng Tam Anh hội đưa một thanh trường đao tới, dù sao hắn hôm nay cần kết quả.
Trương Khánh Phương không thể chết vô ích, hắn nhất định phải cho gia tộc bàn giao.
Nhưng lúc này Tô Tín lại tươi cười nhìn sang Cung Thanh Phong và Giang Lăng, nụ cười này làm nội tâm hai người sợ hãi.
“Là ai nói cho các ngươi chỉ có kiếm tay trái mới tao thành miệng vết thương như vậy? Quả thực chính là chê cười!”
“Thế gian này có vô số vũ kỹ kỳ dị, muốn làm ra miệng vết thương này vô cùng đơn giản, nếu không ta hiện tại biểu hiện cho các ngươi xem.”
Bỗng nhiên Tô Tín đổi tay âầm kiếm sang tay phải, bỗng nhiên hắn đâm về phía Cung Thanh Phong, phong mang lạnh thấu xương trong nháy mắt tới gần đã dọa Cung Thanh Phong kêu to một tiếng.
Không ai nghĩ tới Tô Tín lại vẫn ra tay như vậy, trong lúc nhất thời cũng không kịp cứu viện, ngay cả Giang Lăng gần với Cung Thanh Phong nhất cũng không kịp phản ứng.
May mắn Cung Thanh Phong thân pháp nhanh, cái tên Thần Phong Hội chính là lấy từ tên một môn khinh công nổi danh cảu Cung gia.
Cung Thanh Phong dùng ba bước nhảy ra sau lưng một tên bang chúng, hắn muốn dùng bang chúng ngăn cản Tô Tín một lúc.
Du long kiếm mang theo âm thanh chấn động với tần suất kỳ lạ, trực tiếp cắt yết hầu của bang chúng Thần Phong Hội, máu tươi trên đất.
Cung Thanh Phong phẫn nộ quát: “Tô Tín! Ngươi thẹn quá hoá giận muốn giết người diệt khẩu sao?”
Tô Tín cười lạnh nói: “Diệt cái rắm! Hiện tại các ngươi nhìn miệng vết thương trên cổ của hắn đi.”
Mọi người tập trung tâm thần nhìn sang, vừa rồi bang chúng bị Tô Tín giết chết có miệng vết thương giống thi thể Trương Khánh Phương như đúc, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Tô Tín dùng kiếm tay phải!
Thần sắc Giang Lăng càng Cung Thanh Phong biến đổi, Tô Tín lãnh đạm nói: “Đừng cho rằng chuyện các ngươi làm không được thì người khác không làm được.”
“Tô Tín ta chỉ là tiểu nhân vật cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn mà thôi, ta cũng có thể làm chuyện như thế, những người mạnh hơn ta có thể làm được dễ dàng.”
Một một vết thương kiếm tay trái có thể đại biểu cái gì? Nếu thật là ta làm, chẳng lẽ không biết dùng tay phải? Quên nói cho các ngươi, kiếm tay trái của ta mạnh nhưng tay phải của ta cũng không kém.
Sự thật bày ra đó làm mọi người không thể không thừa nhận.
Kỳ thật Tô Tín cũng cưỡng từ đoạt lý, hắn dùng kiếm tay phải tạo ra kiếm thương giống như đúc, trong giang hồ cũng có loại người như hắn nhưng không nhiều.
Tô Tín có thể tạo thành kết quả như vậy là vì khoái kiếm Kinh Vô Mện vốn có thể dùng hai tay.
Hơn nữa môn kiếm pháp này quỷ dị tàn nhẫn, có thể xuất kiếm từ góc độ nào cũng tạo thành loại hiệu quả kiếm thương như nhau, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Nếu đổi thành người khác, cho dù là bảo Tạ Chỉ Yến đi làm, nàng không có bí quyết chắc chắn không thể luyện được.
“Hiện tại biết rõ người không phải ta giết, còn đứng ở nơi này làm gì? Chờ ta mời các ngươi ăn khuya hay sao?”
Tô Tín cười lạnh nói một câu.
Phương Đông Đình có thù hận với Tô Tín, hắn nhìn Tô Tín không vừa mắt nên hừ lạnh quay người rời đi, Tưởng Nguyên Đông lại hầm hừ bảo người mang thi thể Trương Khánh Phương rời đi.
Tô Tín không phải hung thủ, vậy ai là hung thủ? Nếu như chuyện này thành án không manh mối, khi trở về hắn sẽ bị gia tộc trừng phạt.
Chờ tới lúc mọi người đi rồi, Tạ Chỉ Yến tới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì vừa rồi ngươi lại ở trơớc thi thể Trương Khánh Phương?”
Tô Tín cũng nói chuyện xảy ra với Tạ Chỉ Yến, trầm giọng nói: “Việc này rõ ràng có người hãm hại ta, ta lại không biết động cơ của đối phương là gì.”