Kỳ thật nghĩ lại cũng rất bình thường, nếu trong đó thật sự có che giấu gì, Ninh gia đã sớm phát hiện ra từ mấy ngàn năm trước, trừ phi hơn mười thế hệ Ninh gia đều là người ngu ngốc.
Trong túi giới tử đều có một ít tạp vật, Tô Tín không dùng được cho nên trực tiếp phân cho thủ hạ.
Lục Tục đi đến bên cạnh Tô Tín và hỏi:
Đại nhân, có nên đi xuống dưới tìm thi thể Ninh Phỉ hay không. Tô Tín không quan tâm nhiều, nói:
Đi xem là được rồi, tuy phía dưới là một con sông lớn, Ninh Phỉ từ trên cao ngàn trượng rơi xuống, cho dù không chết cũng không biết trôi đi đâu, đoán chừng không tìm thấy người.
Lục Tục gật gật đầu, cẩn thận làm đầu, hắn phái hơn mười bộ khoái đi tìm kiếm dọc dòng sông, nhìn xem có thi thể Ninh Phỉ hay không.
Tô Tín đã đạt được mục đích, hắn liền dẫn người trực tiếp trở lại Giang Nam đạo, chuẩn bị cẩn thận tìm hiểu chuyện Thông Thiên đảo.
Cảnh giới của Tô Tín hiện tại đúng lúc là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, nếu như Thông Thiên đảo thật có thể tăng cường tỷ lệ Hóa Thần Cảnh tiến giai Dung Thần Cảnh, như vậy cho dù tỷ lệ chỉ có một tia, Tô Tín sẽ không bỏ qua.
Thời điểm Tô Tín đang chuẩn bị tiến về Thông Thiên đảo, Ninh Phỉ rơi vào trong sông mở mắt ra.
Nàng vô ý thức cho rằng mình đã chết, đi vào âm tào địa phủ trong truyền thuyết, ngay sau đó nàng cảm thấy không đúng.
Trước mắt là một sơn động, bên ngoài còn có thể nghe được âm thanh côn trùng kêu và tiếng chim hót.
Ninh Phỉ nhìn quanh, bỗng nhiên nàng cảm giác hai mắt tỏa sáng, bên người nàng là một nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng tướng mạo xinh đẹp không gì sánh được, cho dù Ninh Phỉ là nữ tử cũng có cảm giác tim đập nhanh trong thời gian ngắn.
Sắc đẹp này không phải sắc đẹp nhân gian, càng giống như tiên nữ trên trời hạ phàm.
Có nữ tử áo trắng ở đây, Ninh Phỉ cảm giác sơn động lờ mờ sáng hơn nhiều.
Nhìn thấy Ninh Phỉ tỉnh lại, bỗng nhiên nữ tử áo trắng nhoẻn miệng cười, nụ cười khuynh thành.
- Ngươi tỉnh?
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, thậm chí Ninh Phỉ cảm giác thân thể của mình nhẹ đi vài phần.
Gật gật đầu, Ninh Phỉ hỏi:
- Đây là nơi nào? Ngươi là ai?
Nữ tử áo trắng cũng không có trả lời Ninh Phỉ, hỏi ngược lại:
- Trong lòng ngươi có thù hận?
Ninh Phỉ im lặng không nói nhưng trong lòng lại có hận ý ngập trời.
Tô Tín hủy gia tộc của nàng, giết Ninh Phong yêu thương sủng ái nàng, Ninh Phỉ hận không thể bầm thây Tô Tín thành vạn đoạn.
Nhưng nàng biết rõ, loại chuyện này căn bản là không thể nào.
Nàng chỉ là con kiến nhỏ trong gia tộc bị diệt, Tô Tín lại là tứ đại thần bộ danh chấn một phương, quyền thế ngập trời, nàng muốn báo thù, sợ rằng phải chờ tới kiếp sau mới được.
Nữ tử áo trắng nhìn ra ý tứ trong mắt Ninh Phỉ, nàng cười cười nói:
Giữa trần thế tội ác khôn cùng, ngươi hận dựa vào chính ngươi không thể kết thúc, gia nhập Thánh giáo ta, ta sẽ giúp ngươi tan rã nguồn gốc của tội lỗi trên thế gian này, trùng kiến Chân Không Gia Hương, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Ninh Phỉ không biết nữ tử áo trắng nói có ý gì, nhưng nàng lại hiểu một điểm, chính là nữ tử áo trắng có giúp mình có thực lực báo thù!
Cho nên Ninh Phỉ không do dự nửa điểm, nàng trực tiếp quay đầu lại nói:
- Ta nguyện ý!
Nữ tử áo trắng cười cười, lấy ra một đóa Thanh Liên giống như do lực lượng ngưng tụ tạo thành, phía trên còn có ánh sáng yếu ớt.
Nữ tử áo trắng đặt Thanh Liên lên đỉnh đầu Ninh Phỉ, Thanh Liên như có được sinh mạng, không ngờ trực tiếp chui vào trong mi tâm của nàng, hóa thành một ấn ký Thanh Liên dán vào mi tâm Ninh Phỉ, gương mặt thanh tú của nàng tăng thêm vài phần kiều mị.
Mặc kệ trước kia ngươi tên là gì, hiện tại tên của ngươi là ‘ Thanh ’, Thanh Liên Thanh.
Nữ tử áo trắng nói.
Ninh Phỉ, hiện tại tên là Ninh Thanh, nàng gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Nữ tử áo trắng lộ ra nụ cười khuynh thành vui vẻ, nói:
Ta tên Bạch Linh.
......
Lúc này chuyện Tô Tín diệt Ninh gia tạo thành phong ba không nhỏ trong Giang Nam đạo.
Kỳ thật phong ba cũng không phải bởi vì Tô Tín diệt Ninh gia, dù sao trước kia Tô Tín đã diệt vài gia tộc cùng loại như Ninh gia, hiện tại bỗng nhiên lại diệt một cũng không có gì lớn.
Nguyên nhân thực sự là vì Tô Tín và Tiêu gia va chạm vì Ninh Phỉ, kết quả cuối cùng Tiêu gia ăn thiệt thòi lớn, lưu lại tính mạng của một võ giả Hóa Thần Cảnh mới chủ động rời khỏi.
Người trên giang hồ xưa nay chỉ xem kết quả không hỏi quá trình
Bọn họ chỉ nhìn thấy Tiêu gia ăn thiệt thòi và nhượng bộ trước mặt Tô Tín, bọn họ không bao giờ nhìn trong đó có bao nhiêu gút mắc và lợi ích.
Hơn nữa Tiêu Hoàng còn thua trong tay Tô Tín, chuyện này làm mọi người cảm thán Tô Tín quả nhiên người sau vượt người trước.
Thời điểm Nhân Bảng ngày xưa, tuy Tô Tín ở dưới bọn họ, nhưng hiện tại tấn thăng Hóa Thần Cảnh, Tô Tín lại nhất phi trùng thiên.
Các đại tông môn như Lạc Vũ sơn trang lại cảm thấy may mắn may mắn bọn họ lúc trước không có thấy lợi tối mắt lại đi đối nghịch với Tô Tín.
Nếu không ngay cả Tiêu gia cũng lựa chọn nhượng bộ, kết cục của bọn họ sẽ thảm hại hơn nhiều.