Tô Tín mang theo uy thế đến đòi vị trí đường chủ, dù là Sa Phi Ưng hay ba vị đường chủ kia cũng đều tuyệt đối không cho phép.
Nhưng vẻ mặt Tô Tín chẳng hề thay đổi, dường như đã lường trước được cục diện.
- Bang chủ, ông đừng vội vàng từ chối, ta trở thành đường chủ cũng không phải là chẳng có chút lợi ích gì, với danh tiếng hiện tại của ta, ở lại làm đường chủ ở Phi Ưng bang chắc chắn sẽ giúp khí thế các huynh đệ trong bang tăng cao, nhưng nếu ta bỏ đi thì kết quả không cần nói cũng biết rồi.
Trong mắt Sa Phi Ưng bỗng lóe lên tia sự nghiêm khắc:
- Tô Tín, ngươi có ý gì? Ngươi muốn phản bội bang sao?
- Đừng nói khó nghe như vậy, không phải ta phản bội Phi Ưng bang, mà là Phi Ưng bang phản bội ta!
Ánh mắt Tô Tín dần trở nên lạnh lẽo:
- Bang chủ, Tô Tín ta từ khi gia nhập đến nay lập nhiều công trạng cho bang, cuối cùng khi xảy ra chuyện, các người lại định bắt ta giao ra để chuộc tội, thật khiến lòng người thất vọng!
Bọn người Sa Phi Ưng đều im lặng không nói, chuyện này thật sự khiến bọn họ đuối lý, nói thế nào cũng là hành động khiến người ta khinh thường.
- May mà Tô Tín ta mạng lớn không chết, chuyện này ta cũng không muốn nhắc nhiều nữa. Phi Ưng bang chúng ta xưa nay đều dùng thực lực và chiến công để nói chuyện, với thực lực và chiến công hiện giờ của Tô Tín ta, chẳng lẽ còn không xứng với chức vị đường chủ sao?
Tô Tín chỉ vào Đổng Thành Vũ cười lạnh nói:
- Kẻ bại tướng dưới tay ta này có thể làm đường chủ, vì sao ta lại không thể?
- Ngươi nói gì?
Đổng Thành Vũ phẫn nộ đứng dậy, giận dữ nhìn Tô Tín.
- Nói ông là bại tướng dưới tay ta ông không phục sao? Hay là chúng ta đấu lại một trận?
Tô Tín lạnh lùng nhìn Đổng Thành Vũ, vị đường chủ hình đường này giờ cũng chỉ có thể ngoài cứng trong mềm mà thôi, ông ta cũng chẳng có gan dám ra tay với Tô Tín.
Quả thực Đổng Thành Vũ không dám ra tay với Tô Tín.
Ông ta là người coi trọng quy tắc, nhưng Tô Tín lại là người không nói quy tắc, cậu không để mắt đến tôn ti trật tự gì, Mạnh Xung Tô Tín cũng dám giết, nếu ông ta chọc giận cậu thì cậu có dám giết ông luôn không?
Chuyện này Đổng Thành Vũ không dám cược.
Sa Phi Ưng trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
- Thực lực và chiến tích của ngươi đúng là có thể làm đường chủ, nhưng sự từng trải của ngươi còn quá ít, tam bang tứ hội của cả Thường Ninh phủ chẳng tìm ra được một đường chủ chưa đến hai mươi tuổi nào cả.
- Từng trải? Thứ đó chỉ là rác rưởi mà thôi!
Tô Tín không khách sáo nói:
- Nếu giờ ta gia nhập Thanh Trúc bang, chắc chắn bọn họ sẽ buông bỏ ân oán trước kia để thu nhận ta, vả lại cái chức phó bang chủ cũng không chạy đi đâu được.
- Nhưng Tô Tín ta không phải kẻ quên nguồn cội, ta ở Phi Ưng bang thời gian lâu như vậy, chỉ cần bang cho ta thứ ta nên có, sao ta phải quay đi tìm đến bang phái khác?
Sa Phi Ưng nhìn chằm chằm vào Tô Tín, ông ta biết khi Tô Tín nói tìm đến bang phái khác thì không chỉ mình Tô Tín đi mà cậu sẽ mang toàn bộ thuộc hạ và địa bàn của mình qua đó cùng!
Với thực lực của Tô Tín và những thuộc hạ có tu luyện nội công, cộng thêm Vĩnh Lạc phường và Khoái Hoạt Lâm, thế lực của chính Tô Tín thậm chí đã đạt đến một phần ba của cả Phi Ưng bang.
Giờ nếu Tô Tín mang những thứ này gia nhập vào Thanh Trúc bang, thế thắng bại vốn có của hai bên sẽ hoàn toàn đảo ngược, Phi Ưng bang bọn họ sẽ bị Thanh Trúc bang đè ép, trở thành bang phái nằm dưới cùng ở Thường Ninh phủ!
Tô Tín nói tiếp:
- Ba vị đường chủ, các người cũng không cần lo lắng như vậy, dù ta có trở thành đường chủ thì cũng sẽ không động vào bất cứ phần quyền lợi nào của các vị cả.
Ba người Đổng Thành Vũ bọn họ nhìn nhau đều tỏ vẻ thắc mắc.
Không cần quyền lợi vậy thì muốn cái chức vị đường chủ làm gì? Chỉ vì cái hư danh đó sao?
- Việc của chiến đường, hình đường, thiện sự đường ta đều không đụng chạm, ta sẽ từ lập riêng một đường lấy tên là truyền công đường, chuyên phụ trách truyền thụ nội công và một số võ kỹ cho bang chúng.
Sa Phi Ưng bọn họ đều sửng sốt, Tô Tín có lòng tốt như vậy sao, truyền thụ nội công và võ kỹ cho những bang chúng không phải là thuộc hạ của mình?
Đổng Thành Vũ hỏi:
- Chưởng pháp và khoái kiếm đó của ngươi cũng sẽ được truyền cho những đệ tử trong bang sao?
Tô Tín mang ánh mắt ngớ ngẩn nhìn ông ta.
Đổng Thành Vũ cũng biết câu hỏi mình đã hỏi quá ngu ngốc nên liền im lặng.
- Truyền thụ nội công và võ kỹ gì, những điều này trong lòng ta tự biết tính toán, không cần ông hao tâm tổn trí, chỉ cần là đệ tử trong bang đều có thể đến truyền công đường này của ta để học.
Tô Tín nhàn nhạt nói.
Sa Phi Ưng nhìn Tô Tín, ông ta có chút nhìn chẳng thấu được người trẻ tuổi này.
Tô Tín lập ra truyền công đường này không có tiếng tăm thậm chí còn như vị trí đường chủ hữu danh vô thực.
Chiến đường mà Lâm Phục Hổ quản lý là nơi có thực lực mạnh nhất trong bang, hình đường của Đổng Thành Vũ là nơi có quyền lợi lớn nhất trong bang, thiện sự đường của Trang Lê thì không cần nói cũng biết là nơi tiền của nhiều nhất.
Còn truyền công đường mà Tô Tín lập ra đừng nói chẳng có chút lợi lộc nào mà thậm chí còn để người khác có thời gian học được công pháp của mình, một người thông minh sáng suốt như Tô Tín cũng chịu làm chuyện làm ăn lỗ vốn này sao?
Nhìn thấy Sa Phi Ưng im lặng không nói, Tô Tín cười hỏi:
- Sao hả bang chủ, vị trí ta muốn có quá đáng lắm không? Ta lập ra truyền công đường sẽ không phân chia chút quyền lợi nào trong bang, ngược lại còn tăng thực lực cho Phi Ưng bang chúng ta.
Ba người Đổng Thành Vũ lần này cũng không phản đối nữa.
Nếu việc lập ra truyền công đường không có xung đột quyền lợi với bọn họ thì họ cũng không có lý do gì phản đối cả.
Suy nghĩ hồi lâu, Sa Phi Ưng cũng không nghĩ ra Tô Tín làm vậy rốt cuộc là vì gì nên ông trầm giọng nói:
- Tô Tín, còn có điều kiện gì thì nói hết ra luôn đi, ta không tin ngươi lập ra truyền công đường chỉ vì nghĩ cho bang phái.
- Bang chủ nghĩ như vậy là oan cho ta rồi, Tô Tín ta dù gì cũng là người của Phi Ưng bang, suy nghĩ cho bang phái chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao?
Tô Tín kêu oan, Đổng Thành Vũ bọn họ đều thầm bĩu môi.
Suy nghĩ cho bang phái chỉ là lời nói sáo rỗng của những bang chúng đó nói mà thôi, nhưng khi làm thật thì ai cũng nghĩ cho lợi ích của bản thân mình trước, sau đó mới vì lợi ích của bang phái.
Dù là Sa Phi Ưng, người sáng lập ra Phi Ưng bang cũng đều như vậy.
Nếu ông ta nghĩ cho bang phái thì lúc đầu đã không nhẫn tâm ra tay giết hại hơn mười đại đầu mục tài năng xuất chúng, đồng thời hạn chế quyền lợi của bọn người Đổng Thành Vũ.
Có là Phi Ưng bang thì cũng phải có Sa Phi Ưng ông ta trước rồi mới có Phi Ưng bang.
Nhìn thấy ánh mắt khó tin của bọn người Sa Phi Ưng, Tô Tín nhún vai:
- Được rồi, ta còn có một điều kiện, đó là phong cho Lý Hoại và Hoàng Bính Thành trở thành đại đầu mục, ta thành đường chủ, sau này Khoái Hoạt Lâm và Vĩnh Lạc phường vẫn do bọn họ quản lý, cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Hoàng Bính Thành và Lý Hoại đều sửng sốt, không ngờ Tô Tín dẫn theo bọn họ đến đều là vì đòi vị trí đại đầu mục cho bọn họ.
Lý Hoại còn tạm, Hoàng Bính Thành thì lại kích động vô cùng.
Đời hắn trước khi gặp Tô Tín, có nằm mơ cũng không thấy được bản thân được mở mày mở mặt, trở thành một đại đầu mục oai phong tám phương.
Sau đó quyền lợi thực tế của hắn tuy lớn hơn cả đại đầu mục nhưng vẫn là không có danh phận, vì vậy hắn cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Giờ thì tốt rồi, một câu của Tô Tín đòi vị trí đại đầu mục cho hắn.
Nghe xong điều kiện của Tô Tín, Sa Phi Ưng suy nghĩ liền đồng ý, yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng cả.
Mười ba đại đầu mục của Phi Ưng bang đều có tư cách nghị sự, dù sao họ cũng đều là những người xưa kia đã cùng Sa Phi Ưng đánh chiếm thiên hạ này, phần lớn đều là những người có tiếng nói trong bang.
Trong số mười ba vị đại đầu mục này, chỉ có non một nửa số người có mối quan hệ tốt với ba vị đường chủ, phần lớn còn lại đều là người của Sa Phi Ưng.
Tô Tín trở thành đường chủ đồng thời có sự ủng hộ của hai vị đại đầu mục cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vì vậy ông ta đã vui vẻ đồng ý.
Hơn nữa Tô Tín đưa ra điều kiện vẫn tốt hơn là không đưa ra điều kiện gì, nếu không ông ta cứ nghi ngờ Tô Tín phải chăng đang ngầm có âm mưu gì.
- Ngày mai ta sẽ tuyên bố tin tức ngươi là đường chủ, còn hai người bọn họ trở thành đại đầu mục.
Sa Phu Ưng nhìn Tô Tín trầm giọng nói:
- Tô Tín, người còn trẻ, sau này ngươi chắc chắn là một trong những người chủ chốt trong Phi Ưng bang, giờ tăng thực lực cho bang phái, sau này người được lợi ích sẽ là những người trẻ như các ngươi, những chuyện không vui trước kia hãy quên hết đi.
Tô Tín mỉm cười nói:
- Đa tạ bang chủ, Tô Tín cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, chuyện xảy ra trước kia ta đã quên hết rồi.
Những lời nói của hai người bằng mặt không bằng lòng kết thúc, Tô Tín liền dẫn Hoàng Bính Thành và Lý Hoại ra về, dù sao mục đích của cậu cũng đã đạt được, còn những lời Sa Phi Ưng nói thì có quỷ mới tin.
Sau này cậu sẽ là một trong những người chủ chốt. Vì sao lại thêm chữ một trong những chứ? E là trong mắt Sa Phi Ưng, cả Phi Ưng bang đều sẽ để lại cho con trai ông ta, vì vậy những người khác đều chỉ là một trong những.
Sau khi đi ra khỏi tổng đường, Hoàng Bính Thành nhìn xung quanh không có người liền hỏi:
- Lão đại, sao người bày ra một cái truyền công đường vậy? Đó chẳng phải là tốn sức mà chẳng được lợi gì sao.
Thuộc hạ của những đại đầu mục khác hoặc của ba vị đường chủ chạy đến truyền công đường học nội công võ kỹ, chúng ta có dạy người ta xong thì cũng không đổi lại được lòng trung của bọn họ.
Tô Tín lắc đầu, cậu đòi vị trí đường chủ truyền công đường này một là vì hoàn thành nhiệm vụ, mặt khác là vì suy tính cho sau này.
- Nhìn xa trông rộng một chút, những thuộc hạ của các đại đầu mục khác hoặc đường chủ đến học, ta cũng không tham vọng chỉ dựa vào ân tình của việc truyền công pháp và võ kỹ để đổi lại được sự trung thành của bọn họ với mình, truyền công đường này chỉ là tạo nên thiện duyên mà thôi.
- Thiện duyên?
- Đúng vậy, chính là thiện duyên, khiến trong lòng những bang chúng này nhớ đến cái tốt của chúng ta, vậy là đủ rồi.
Tô Tín nhàn nhạt nói.
Hoàng Bính Thành dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Tín, truyền công đường này nhìn có vẻ như mất công không ích lợi này thực ra chỉ có một tác dụng, đó chính là lôi kéo lòng người cho Tô Tín!
Trong thời gian ngắn vẫn chưa thấy kết quả, nhưng lâu dần trong lòng những bang chúng này chắc chắn sẽ nảy sinh sự thay đổi.
Tô Tín giờ đã trở thành đường chủ, coi như đã đạt được chức vị cao nhất ngoại trừ bang chủ trong Phi Ưng bang, vậy tiếp sau sẽ là gì?
Nếu đổi lại trước kia, chắc chắn Hoàng Bính Thành sẽ mang vẻ kinh ngạc, nhưng giờ hắn lại vô cùng bình thản.
Vừa rồi nhìn thấy Tô Tín vừa đấm vừa xoa, đoạt được chức đường chủ và hai chức vị đại đầu mục từ trong tay bang chủ, sự sợ hãi trước kia của Hoàng Bính Thành với những người bên trên Phi Ưng bang và bang chủ sớm đã tiêu tan.
Sau khi trở về đường viện, Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành bọn họ quay về chuẩn bị, vì ngày mai Sa Phi Ưng sẽ tuyên bố tin tức lập ra truyền công đường.
Tô Tín thì vào trong hệ thống, lúc Sa Phi Ưng đồng ý cho cậu trở thành đường chủ thì hệ thống đã gửi thông báo Tô Tín đã hoàn thành nhiệm vụ.
Danh Sách Chương: