Không thể không nói Lưu Phượng Vũ chơi chiêu này rất không tệ.
Bởi như vậy, một phương diện có thể gài bẫy Tô Tín, còn có thể làm cho Thiết Chiến mất mặt, uy danh hao tổn nhiều.
Vào lúc này Tô Tín lại nói:
Lưu đại nhân coi trọng, tại hạ cảm kích khôn cùng, cho nên ta tiếp vị trí tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh.
Tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn sang Tô Tín, hắn điên hay sao?
Vị trí này dễ tiếp như vậy sao? Những hoàng tử Đại Chu đánh nhau, trừng phạt không được, mắng cũng mắng không được, ngươi không thể dùng chiêu ở Giang Nam đạo chơi tại thành Thịnh Kinh.
Thiết Chiến cũng đưa mắt nhìn sang Tô Tín, hắn xem ra, Tô Tín cũng không giống như người làm việc xúc động, loại bẫy rập dễ thấy như vậy, hắn không có khả năng nhìn không ra.
Quả nhiên ánh mắt Tô Tín mang theo chắc chắn, ta có nắm chắc.
Thiết Chiến gật gật đầu, hắn lui về phía sau một bước, cũng không nói thêm lời nào.
Đã đây là Tô Tín lựa chọn, vậy thì hắn phải chuẩn bị khả năng thất bại.
Vị trí tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh cuối cùng sẽ giúp hắn uy phong lẫm lẫm
hay là đầy bụi đất, vậy thì phải xem chính hắn.
Thiết Chiến bảo Tô Tín đảm nhiệm vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo cũng đã nói qua, nhận vị trí này hay không là do ngươi lựa chọn, thành, ngươi là đối tượng được Thiết gia bồi dưỡng trọng điểm, chỗ tốt của ngươi sẽ nhiều hơn dòng chính Thiết gia.
Nếu ngươi bại, thật có lỗi, Thiết gia ta chưa bao giờ nuôi phế vật.
Hiện tại cũng như thế, nếu Tô Tín lựa chọn tiếp nhận vị trí này, Thiết Chiến tự nhiên sẽ không phản đối.
Nhìn thấy Tô Tín lại đáp ứng, Lưu Phượng Vũ cũng sửng sờ, hắn cũng không hiểu nổi Tô Tín tự tín hay là tự phụ, hắn dám trực tiếp đáp ứng vị trí này.
Cũng không sao, dù sao hắn cũng đạt thành mục đích.
Lưu Phượng Vũ hào sảng cười to nói:
Không hổ danh Tô tổng bộ đầu uy áp Giang Nam đạo, quả nhiên có phách lực, ta sẽ bảo người an bài địa điểm văn phòng tổng bộ Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, cam đoan trong ba ngày thành Thịnh Kinh sẽ có tổng bộ Lục Phiến Môn.
Tô Tín thản nhiên nói:
Lưu đại nhân, bởi vì cái gọi là hoàng đế không nhìn binh đói, ta chỉ là tư lệnh không quân, ngươi bảo ta tiền nhiệm thế nào?
Lưu Phượng Vũ nói:
Ah, ngươi nghĩ muốn cái gì? Tô Tín nói:
Rất đơn giản, vừa rồi Lưu đại nhân ngươi cũng đã nói, cấp bậc Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh sẽ cao hơn tổng bộ Lục Phiến Môn các đạo nửa cấp.
Cho nên cho dù là người hay vật, ta đều phải nhiều hơn Lục Phiến Môn Giang Nam đạo năm thành, đương nhiên võ giả Hậu Thiên có thể ít một chút, nhưng võ giả Tiên Thiên tuyệt đối không thể thiếu.
Lưu Phượng Vũ cau mày, hắn không có khả năng đáp ứng yêu cùa của Tô Tín đưa ra, thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vũng vàng đứng trong tố ba Lục Phiến Môn bốn mươi chín đạo Đại Chu.
Tô Tín hợp nhất những đạo phỉ kia, hơn nữa mấy năm này uy danh Tô Tín phóng đại, cho nên không ít võ giả tán tu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo tới đầu nhập, hiện tại số lượng võ giả Tiên Thiên tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã vượt qua năm ngàn người.
Phải biết rằng loại địa phương xa xôi như Tương Nam đạo, Tương Tây đạo, võ giả Tiên Thiên của Lục Phiến Môn cũng chỉ trăm người mà thôi, Tô Tín ngươi có một Giang Nam đạo đã gấp người ta vài chục lần, đây chính là việc tổng bộ đầu các đạo đỏ mắt.
Cho dù có người đỏ mắt cũng không có biện pháp, bọn họ cũng không có phách lực lớn như Tô Tín đi hợp nhất những đạo phỉ kia, cũng không có thực lực đi hàng phục bọn họ.
Huống chi bọn họ cũng không có uy vọng giang hồ như Tô Tín, có thể hấp dẫn nhiều võ giả tới nương tựa.
Đặc biệt trên Lạc Dương lôi lần này, Tô Tín bao che khuyết điểm cho Cao Trường Thanh, lực địch cao thủ Bích Huyết Thanh Sơn Đường, vấn đề này truyền bá ra ngoài khẳng định sẽ có không ít võ giả tới gia nhập Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Lưu Phượng Vũ cau mày nói:
Hiện tại tổng bộ Lục Phiến Môn không thể xuất ra nhiều võ giả Tiên Thiên như thế.
Tổng bộ Lục Phiến Môn có thể cầm ra bao nhiêu người? Lưu Phượng Vũ nói:
Tối đa một ngàn người.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
Lưu đại nhân ngươi thật quá phận rồi, đường đường tổng bộ Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, nhân số chỉ bằng một phần năm Giang Nam đạo của ta, việc này thật sự không thể nói nổi.
Thiết Chiến cũng lạnh lùng nhìn sang Lưu Phượng Vũ, vừa rồi là ngươi nói thành lập tổng bộ Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, nếu như ngươi là người đưa ra quyết định thành lập Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, vậy tại sao ngươi không ủng hộ một chút?
Lưu Phượng Vũ im lặng nửa ngày, chỉ có thể nói:
Năm tên Võ giả Tiên Thiên, tổng bộ Lục Phiến Môn căn bản không cầm ra được, cả Đại Chu trừ quân đội, ta đoán chừng không ai có thể cầm ra năm ngàn võ giả Tiên Thiên.
Số lượng không đủ, ta có thể đền bù chất lượng cho ngươi, những võ giả Tiên Thiên sẽ có ba trăm người là Thần Cung Cảnh, trong đó sẽ có một phần mười là người từng có tư cách truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám.
Lục Phiến Môn dự trữ rất nhiều võ giả Hậu Thiên, chỉ cần Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh ngươi chứa nổi, mặc ngươi lựa chọn, vật tư sẽ cấp dựa theo số lượng năm ngàn người, ngươi xem thế nào?
Giang Nam đạo của Tô Tín, võ giả Thần Cung Cảnh tiếp cận hai trăm người, trừ tinh nhuệ được Tô Tín bồi dưỡng tỉ mỉ ra, còn lại là tổng bộ đầu châu phủ.
Lưu Phượng Vũ có thể cho ba trăm người đã không ít, chính thức làm cho Tô Tín động tâm đó là có ba mươi tên võ giả Tiên Thiên có tư cách truy phong tuần bổ
cùng tập sự mật thám.
Đều là Thần Cung Cảnh, những truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám và bộ đầu khác của Lục Phiến Môn là hai khái niệm khác nhau, những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Lục Phiến Môn.
Có thể nói phái một truy phong tuần bổ tư lịch mười năm đủ sức đảm nhiệm vị trí phó tổng bộ đầu Tương Nam, Tương Tây xa xôi, Lưu Phượng Vũ xuất ra ba mươi người đã xem như xuất huyết nhiều.