Sau khi Tô Tín trở lại Giang Nam đạo, đám người Lý Phôi cũng đi ra nghênh đón.
Kỳ thật tin tức đám người Tô Tín tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các đã được truyền
đi.
Thế lực khác trên giang hồ không nghĩ tới tốc độ Thiên đình và Địa phủ nhanh như vậy, hoàn toàn không lộ ra chút tiếng gió nào, cho nên cho dù thăm dò được tin tức, bọn họ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, lần mở Cửu Trọng Kiếm Các không có phần của bọn họ.
Cho nên đám người Lý Phôi cũng biết chuyện này, chính bởi vì như thế bọn họ mới lo lắng.
Đám người Lý Phôi cũng không biết Tô Tín có thân phận người Địa phủ, lần này thế lực khác tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các đều kéo bè kết phái, có rất nhiều võ giả đến đây, chỉ có Tô Tín là người cô đơn.
Tại nơi phong bế như Cửu Trọng Kiếm Các, một mình một người vô cùng nguy hiểm, bọn họ lo lắng điểm này.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín rời khỏi Cửu Trọng Kiếm Các thì bọn họ mới thở ra một hơi.
- Đi, đi tới phòng nghị sự của ta.
Tô Tín vẫy tay một cái, trực tiếp dẫn theo đám người Lý Phôi tiến vào phòng
nghị sự, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.
Lần này tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các thu hoạch không ít, trước tặng các ngươi lễ vật nhỏ.
Tô Tín vẫy tay một cái, mấy thanh trường kiếm xuất hiện trên mặt bàn, những binh khí này đều là Tô Tín lấy được trong kiếm trủng Cửu Trọng Kiếm Các, yếu nhất đều là Huyền cấp.
Những người ở đây đều là tâm phúc của hắn, đương nhiên hắn sẽ không giao trường kiếm Huyền cấp cho bọn họ, Tô Tín chọn lựa đều là bịnh khí Địa cấp.
Đặc biệt là Lý Phôi, Tô Tín cho hắn một thanh Địa binh từng là Thiên binh, chỉ cần Lý Phôi bồi dưỡng tỉ mỉ sẽ sinh ra khí linh nhanh chóng.
Cao Trường Thanh không cần kiếm, Tô Tín cho hắn một viên kiếm hoàn xem như át chủ bài.
Cái gọi là kiếm hoàn chính là kiếm khí sắc bén nhất của kiếm giả ngưng tụ thành thật thể, một khi phóng thích sẽ có kiếm khí phóng lên trời, tương đương một kích liều mạng của kiếm giả kia, uy năng thập phần cường đại.
- Đa tạ đại nhân!
Ánh mắt mấy người nơi đây hưng phấn.
Lục Phiến Môn phát không ít tài nguyên nhưng binh khí là đồ vật có thể truyền thừa, tự nhiên không có bao nhiêu, tối đa chỉ là binh khí Hoàng cấp mà thôi.
Hiện tại trong tay bọn họ đều là binh khí Địa cấp đã vượt qua phần lớn võ giả Hóa Thần Cảnh, bọn họ rất hài lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của bọn họ, Tô Tín gõ gõ bàn nói:
Ta nói rồi, đây chỉ là lễ vật nhỏ mà thôi, cơ duyên chân chính nằm ở phía sau. Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Tô Tín, nhiều binh khí Địa cấp như vậy đối với
bọn họ đã là chí bảo, thứ này chỉ là lễ vật nhỏ, cơ duyên chính thức sẽ là cái gì?
Tô Tín cầm Thanh Liên chủng cùng Hắc Liên chủng ra khỏi túi giới tử, hai đóa hoa sen nở rộ lóng lánh, một đóa tối tăm âm trầm vô cùng quỷ dị.
Tuy bọn họ không biết Hắc Liên chủng và Thanh Liên chủng là cái gì, nhưng bọn họ cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong Hắc Liên chủng và Thanh Liên chủng.
Tô Tín thản nhiên nói:
Đây là Thanh Liên chủng và Hắc Liên chủng được Bạch Liên giáo dùng quán đỉnh, chủ nhân của chúng là Thất Liên Thánh Sứ của Bạch Liên giáo, mỗi người đều có tu vi Dương Thần Cảnh, nói cách khác Thanh Liên chủng cùng Hắc Liên chủng ẩn chứa lực lượng của Dương Thần Cảnh.
Bí pháp của Bạch Liên giáo có thể vận dụng quán đỉnh tạo ra võ giả Dương Thần Cảnh, nhưng lại cần Thất Liên Thánh Sứ còn sống mới được.
Hiện tại Thất Liên Thánh Sứ đã chết, nhưng ta có biện pháp dẫn đạo lực lượng này vào cơ thể các ngươi, tuy không có khả năng đạt tới Dương Thần Cảnh nhưng một đóa Thanh Liên chủng tối thiểu có thể trong thời gian ngắn tạo ra bốn tên cường giả Dung Thần Cảnh.
Có thể nói chỉ cần các ngươi được ta dẫn đạo lực lượng trong Thanh Liên chủng vào cơ thể, trở thành Dung Thần Cảnh là khẳng định, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng thời gian sẽ không dài, ngắn thì một hai năm, lâu thì mấy năm là đạt tới.
Sắc mặt đám người Lý Phôi thay đổi, bởi vì Tô Tín nói chuyện suýt nữa dao động chấp niệm võ đạo của bọn họ.
Trước kia đám người Lý Phôi vẫn cho rằng trên thế giới này thật có thiên tài địa bảo, nhưng lại không có khả năng có thứ gì giúp một người một bước lên trời.
Hiện tại Tô Tín lại nói Thanh Liên chủng có thể giúp bọn họ trong thời gian
ngắn tấn chức Dung Thần, hiển nhiên như vậy là một bước lên trời.
Nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Tô Tín cũng đoán được bọn họ muốn nói cái gì,
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
Trên thế giới này không có thứ gì thật sự giúp người ta một bước lên trời.
Thanh Liên chủng thật sự có thể giúp các ngươi tấn chức Dung Thần Cảnh nhưng lại cần trả giá lớn.
Lực lượng không phải ngươi lĩnh ngộ ra, cho dù ngươi luyện hóa triệt để cũng có nguy hiểm bị người ta cướp đi.
Giống như Hắc Liên chủng, ta tự tay đoạt trong cơ thể Hắc Liên Thánh Sứ.
Đây là điểm thiếu hụt trí mạng, hơn nữa mặc dù ta động thủ dẫn đạo lực lượng vào trong cơ thể các ngươi, xác xuất thành công cũng không phải một trăm phần trăm.
Ta không hiểu bí thuật Bạch Liên giáo cho nên ta chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình dẫn đạo lực lượng ra ngoài.
Về phần trong đó có ngoài ý muốn hoặc phản ứng phụ, ta cũng không biết, dù sao thứ này quá mức thần dị và trân quý, căn bản không có khả năng tìm người khác thí nghiệm.
Tô Tín nhìn đám người Lý Phôi và nói:
Hiện tại ta giao cho các ngươi quyền lựa chọn, ai muốn đánh cược tiền đồ và tương lai, ta hiện tại có thể thỏa mãn hắn.
Đồng thời các ngươi không nguyện ý, liền dùng Thanh Liên chủng và Hắc Liên chủng bồi dưỡng một đám lực lượng tâm phúc.
Dù sao quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi, hiện tại các ngươi nghĩ kỹ liền có thể ra quyết định.
Sắc mặt mọi người biến hóa, quả nhiên, thế gian này không có chuyện gì dễ dàng, muốn tấn chức Dung Thần Cảnh lại không lưu chút nguy hiểm nào là không có khả năng.
Lý Phôi nói trước:
- Không cần nó ta cũng có thể tấn chức Dung Thần, cho nên ta không cần.
Lý Phôi cự tuyệt nằm trong dự liệu của Tô Tín, trái lại nếu như Lý Phôi đáp ứng Tô Tín mới thật sự thất vọng.
Với thiên phú và thực lực Lý Phôi thể hiện ra có thể hoàn toàn bằng sức mình tấn chức Dung Thần cảnh, tuy thời gian khẳng định sẽ chậm hơn mượn nhờ lực lượng Thanh Liên chủng nhưng lực lượng sẽ không có sơ hở, không có nỗi lo về sau.
Nhìn thấy Lý Phôi cự tuyệt, Cao Trường Thanh và Triệu Nhất Minh cũng cự tuyệt.
Thiên phú hai người bọn họ không yếu, từ khi nuốt thiên hỏa tinh hoa cũng sắp đột phá đến Hóa Thần Cảnh, cho nên bọn họ không muốn mạo hiểm vận dụng Thanh Liên chủng.
Hiện tại duy nhất không có lựa chọn chính là hai người Lục Tục cùng Lưu Hạo, Tô Tín trực tiếp đưa mắt nhìn hai người bọn họ.
Lục Tục giãy dụa nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đại nhân, ta lựa chọn mượn lực lượng Thanh Liên chủng đột phá.
Đối với hắn đưa ra lựa chọn này, tất cả mọi người có phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới mở miệng đáp ứng đầu tiên là Lục Tục.
Đối với tính cách của Lục Tục, mọi người cộng sự với hắn thời gian dài cũng hiểu.
Lục Tục xuất thân thế gia Lục Phiến Môn, là người ngây ngốc trong Lục Phiến Môn dài nhất, tính cách cũng trầm ổn nhất, nhưng đồng thời làm việc rất cẩn thận.
Đây là một ưu điểm nhưng cũng là một khuyết điểm.
Làm việc cẩn thận đại biểu ổn trọng, không phạm sai lầm.
Nhưng võ giả đồng thời phải làm việc cấp tiến, hắn thân là người giữ gìn cái đã có, làm việc ít xuất đầu, về sau cảm giác tồn tại sẽ thấp hơn.
Cho nên Lục Tục có chút không cam lòng.
Lục gia bọn họ ba đời mưu sinh trong Lục Phiến Môn, ngày xưa gia gia của hắn gia nhập Lục Phiến Môn mới thành lập, Đại Chu còn chưa ra khỏi Tương Nam đã gia nhập Lục Phiến Môn, cuối cùng cũng chỉ kiếm được vị trí tổng bộ đầu châu phủ mà thôi.
Thế hệ của hắn đã đi lên vị trí tổ tông của hắn ngày xưa chưa đặt chân tới.
Hiện tại hắn đã ngồi vào vị trí phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tương lai tấn chức Hóa Thần Cảnh, nói không chừng có khả năng thành tổng bộ đầu một đạo.
Chỉ có điều đây là cực hạn sao?
Nhìn đồng liêu ngày xưa đi cùng mình phong hầu bái tướng, theo sau Tô đại nhân đi lên vị trí rất cao, hắn chỉ có thể làm thổ hoàng đế an phận ở một góc, Lục Tục cam tâm sao?
Hắn đã từng nhiều lần tự hỏi mình, tuy hắn biểu hiện ra ngoài rất lạnh nhạt
nhưng kỳ thật trong lòng của hắn suy nghĩ lại không cam lòng, rất không cam lòng!
Chỉ có điều thế gian này có một số việc ngươi không cam lòng cũng không thành công, giang hồ chỉ dựa vào thực lực nói chuyện.
Lục Tục có không cam lòng thì thực lực của hắn cũng không tăng lên.
Cho nên trước mắt Tô Tín đã mang cơ duyên và nguy hiểm đặt trước mặt Lục
Tục, xem Lục Tục có nguyện ý đánh bạc hay không.
Kết quả Lục Tục lựa chọn nguyện ý, mặc dù có nguy hiểm, mặc dù có tai hoạ ngầm nhưng hắn cũng nguyện ý đánh bạc.
Đại nhân, ta cũng nguyện ý. Lưu Hạo cũng lên tiếng.
Tuy cho tới nay Lưu Hạo biểu hiện rất bất cần đời, được chăng hay chớ, nhưng hắn biết tâm tư của mọi người.
Thân là võ giả, ai không muốn đứng rất cao, sống càng lâu, hùng bá một phương, uy chấn giang hồ?
Lưu Hạo xuất thân đạo phỉ, cho nên hắn rất hài lòng với sinh hoạt và địa vị hiện
tại.
Nhưng dục vọng là vô cùng, ai cũng mơ đứng rất cao, Lưu Hạo cũng như thế.
Thương nhân có thể vì một trăm phần trăm lợi nhuận dùng mệnh phạm hiểm, võ giả càng có thể vì tăng cường một phần thực lực đi chém giết liều chết.
Cho dù võ giả ma đạo cũng như vậy, ai cũng biết nhập ma đạo phải đối mặt chính đạo võ lâm chán ghét và chém giết, tu luyện ma công học cấp tốc và tai họa ngầm rất lớn, so với võ công chính đạo càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma hơn.
Cho dù như thế cũng có võ giả sẵn sàng vùi đầu vào tông môn ma đạo ôm ấp, tăng thêm không ít máu mới cho cửu ngục tà ma, làm cho cửu ngục tà ma vĩnh viễn không bị tiêu diệt.
Hiện tại Tô Tín báo tai họa ngầm của Thanh Liên chủng không lớn bằng ma công, cao lắm chính là tính không xác định mà thôi, cho dù có một tia không xác định này nhưng Lưu Hạo lại dám đánh bạc.
Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, Lưu Hạo và Lục Tục có thiên phú kém một bậc,
bọn họ lựa chọn thử cũng phù hợp với tâm ý của Tô Tín.
Thủ hạ dưới tay mình có dã tâm nhưng lại không thể vô năng, nếu không hắn nuôi một đống phế vật trung tâm để làm gì?