Tô Tín rút thăm công pháp, nhìn thấy Mạnh bà và Thôi Phán Quan ngạc nhiên như thế liền nói:
“Như thế nào, ta rút thăm được môn công pháp này rất mạnh sao?”
Mạnh bà chậc chậc thở dài:
“Sở Giang Vương là một trong Thập Điện Diêm La, công pháp sẽ sáng tạo theo nguyên hình, tiểu Thôi, ngươi giải thích với tiểu Tô một chút.”
Thôi Phán Quan nói:
“Bệ đá này chính là truyền công đài do ‘ Địa phủ ’ thượng cổ lưu lại, nó sẽ từ căn cứ vào căn cơ tiềm lực của ngươi mà quyết định.”
Mặc dù nói một môn công pháp không thể quyết định võ giả sống như thế nào, trong tất cả công pháp Địa phủ hiện tại, công pháp Thập Điện Diêm La là một trong những công pháp cao cấp nhất, tối thiểu còn cao cấp hơn công pháp của ta nhiều lắm.
Mạnh bà chen miệng nói:
“Công pháp cao cấp hơn ta nhiều, lại nói ta cũng hâm mộ ngươi a.”
Mạnh bà nói như vậy nhưng Tô Tín thực sự nhìn ra nữ nhân này khủng bố.
Công pháp Mạnh bà tuyệt đối không tính là cao cấp nhất trong Địa phủ, có thể nói quyển sách phán định thiên tư của Mạnh bà chỉ nằm ở tầng giữa mà thôi.
Nhưng nàng lại dựa vào thiên phú như thế tu hành đến Dương Thần Cảnh, trở thành một trong hai chấp chưởng giá của Địa phủ dưới Địa Tạng Vương, cho dù thân phận của nàng tại đây hay thế giới bên ngoài đều rất khủng bố.
Mạnh bà lấy túi giới tử trong tay áo của mình ra ngoài, nàng đào móc cả buổi cuối cùng ném mặt nạ Sở Giang Vương cho Tô Tín.
“Được rồi, ta hoàn thành nhiệm vụ, hai người các ngươi làm gì thì làm đi.”
Sau khi dứt lời, không chờ Tô Tín cùng Thôi Phán Quan nói chuyện đã bay đi cực nhanh, ngay sau đó đã không thấy bóng dáng của Mạnh bà.
Thôi Phán Quan cười khổ một tiếng nói:
“Được rồi, tiếp theo ta sẽ nói tình huống Địa phủ cho ngươi biết, ngươi mang mặt nạ Sở Giang Vương lên, từ nay về sau ngươi là thành viên chính thức của Địa phủ, trừ Địa Tạng Vương đại nhân và hai vị đại nhân Mạnh bà Hậu Thổ ra, những người khác sẽ gọi thẳng tên của ngươi.”
Tô Tín gật gật đầu, hắn cầm mặt nạ Sở Giang Vương trong tay, hắn phát hiện mặt nạ dùng kim loại kỳ dị chế tạo mà thành, nó phi thường cứng rắn và nhẹ như giấy.
Tạo hình mặt nạ Sở Giang Vương có cảm giác rất trừu tượng, vừa liếc mắt đã nhìn ra đây là mặt nạ Sở Giang Vương trong ca kịch nhưng nhìn vào diện mạo sẽ cảm thấy sương lạnh, làm cho người ta nhìn vào sẽ có cảm giác rét run.
Phải nói mặt nạ người trong Địa phủ đều là thế này, hẳn là luyện khí đại sư cố ý chế tạo mà thành.
Ví dụ như mặt nạ Mạnh bà chính là như thế, không phải tướng mạo bà lão, mà là nữ tở mơ hồ giấu sau hoa đào, không biết vì sao vừa nhìn vào đã biết nàng là Mạnh bà.
Tô Tín mang mặt nạ lên, hắn có cảm giác mát lạnh bao phủ tâm thần, tinh thần lực đều phóng đại một đoạn.
Tô Tín đoán đúng, mặt nạ là do luyện khí đại sư chế tạo mà thành, nó có hiệu quả tăng cường tinh thần lực, có lẽ còn có thể chống cự một ít ảo thuật, chỉ bằng vào điểm ấy cũng có thể so với binh khí Địa cấp.
Đám người Tô Tín hiện tại đi vào quảng trường trống trải, trung ương có một thanh đồng trụ.
Chung quanh quảng trường là từng dãy đại điện, trước khi Mạnh bà và Hậu Thổ đều ở giữa đại điện.
Thôi Phán Quan dẫn Tô Tín vào giữa đại điện và nói:
“Thành viên vòng trong Địa phủ đều có một gian cung điện thuộc về mình, sau khi đi vào Địa phủ đều có thể nghỉ ngơi và tu hành, gian phòng này là đại điện của ngươi.”
Thôi Phán Quan lại giao cho Tô Tín một tấm lệnh bài nói:
“Lệnh bài này là tiêu chí người Địa phỉ, dùng nó có thể ra vào Địa phủ, đương nhiên ngươi phải tìm nơi không có người mới được.”
“Hơn nữa chỉ cần ngươi rót chân khí vào trong lệnh bài, chỉ cần thành viên Địa phủ trong phạm vi ngàn dặm đều có thể cảm giác được và tới cứu viện kịp thời.”
Tô Tín tiếp nhận lệnh bài gật gật đầu, lúc trước hắn dựa theo tấm lệnh bài của Thôi Phán Quan và đi vào không gian Địa phủ, đó là hàng nhái chỉ dùng một lần duy nhất mà thôi, dùng qua một lần sẽ vỡ vụn.
Thôi Phán Quan lại chỉ vào thanh đồng trụ kia và nói:
“Nếu thành viên Địa phủ có nhiệm vụ gì cần tuyên bố sẽ ghi tin tức nhiệm vụ và ban thưởng lên giấy và dán vào thanh đồng trụ, người muốn tiếp nhận nhiệm vụ sẽ tháo nó xuống.”
“Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có một người trong hai người Mạnh bà hoặc là Hậu Thổ hai xét duyệt xem ngươi hoàn thành chưa, sau khi chứng minh
ngươi hoàn thành nhiệm vụ liền nhận ban thưởng.”
“Đúng rồi, nhiệm vụ thanh đồng trụ độ khó càng lớn, cho dù có ban thưởng kinh người cũng không phải ngươi có thể hoàn thành, ngươi nhìn chứ đừng động tâm tư bậy bạ.”
Tô Tín gật gật đầu, hắn hiện tại có cảm giác Địa phủ như hiệp hội các xí nghiệp, mọi người củng cố lợi ích nhưng không can thiệp chuyện lẫn nhau, tất cả toàn bộ bằng tự do, không có phân đẳng cấp quá nhiều, làm như vậy được chỗ tốt rất lớn, nhìn như rời rạc nhưng thật ra rất chặc chẽ.
Thôi Phán Quan tiếp tục nói:
“Đại bộ phận thành viên Địa phủ bình thường không sống tại đây, cho nên nhìn có phần quạnh quẽ nhưng rằm tháng bảy hàng năm các thành viên Địa phủ sẽ tập hợp hội nghị với nhau, có thể giao dịch hoặc trao đổi tâm đắc.”