Chỉ có một số châu phủ nhỏ ở Lương Châu Đạo là do Đại Chu nắm giữ, phần lớn châu phủ còn lại là do một vài thế lực võ lâm liên hợp nhau để quản lý, thành Lạc Nham này cũng như thế.
Nếu Tô Tín và đám người ở Địa Phủ đã lộ ra thân phận vốn có ở phủ Lũng Nam, vậy thì bây giờ bọn họ cũng không cần che đậy nữa, trực tiếp mang mặt nạ Địa Phủ vào thành.
Thành Lạc Nham nằm gần ba mươi sáu nước Tây Vực, xung quanh nó đều bị cát vàng bao quanh, chỉ có cái vùng ốc đảo này, cũng là một tòa thành thị duy nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, cho nên muốn đi vào thành Lạc Nham thì phải giao nộp khoản phí nhất định.
Thành Lạc Nham do mấy thế lực cùng quản lý, ước chừng có mười võ giả Tiên Thiên đứng trông coi cửa thành, tất cả bọn họ đều mang vẻ lười biếng, mặc dù võ giả Tiên Thiên có sức chống cự tương đối cao với hoàn cảnh ác liệt xung quanh và mặt trời thiêu đốt trên trời kia, nhưng bọn họ vẫn không có chút hăng hái nào.
Ít nhiều gì bọn họ cũng là võ giả cảnh giới Tiên Thiên, đặt ở trong thế lực nào thì cũng là sức mạnh ở lớp giữa.
Để bọn họ đi chém chém giết giết thì được, nhưng để bọn họ phụ trách loại việc thấp hèn như canh giữ cửa thành mà chỉ có võ giả Hậu Thiên mới làm thì bọn họ cũng có chút bất mãn.
Nhưng mà bất mãn cũng vô dụng, gần đây ở Lương Châu Đạo có nhiều chuyện quái lạ, rất nhiều thế lực đều sợ bóng sợ gió, cho nên mấy thế lực trong thành Lạc Nham của họ cũng lấy cẩn thận làm chủ, đặc biệt là từng thế lực đều phái ra mấy võ giả Tiên Thiên trông coi ở cửa thành này, thậm chí cũng có không ít người tuần tra trong thành.
Trước kia cho dù Lương Châu Đạo hỗn loạn, nhưng đó cũng là một loại hỗn loạn có trật tự, mọi người loạn thì loạn, nhưng ít nhất cũng tuân thủ quy củ, kết quả bây giờ lại có rất nhiều thế lực xuất hiện không tuân theo quy củ, chuyện này lập tức có chút phiền phức.
Nhìn ra xa xa, trong cát vàng có một bóng người màu đen chậm rãi bước tới, mỗi một bước đi đều vô cùng tự nhiên, thế nhưng nếu có người ở gần đó thì sẽ phát hiện ra, mỗi một bước đi của người kia lại có thể lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, giống như rút đất thành tấc, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng mà mấy võ giả Tiên Thiên trông coi cũng không phát hiện ra điểm ấy, ánh mắt của một võ giả Tiên Thiên trong đó sáng lên rồi nói.
- Các vị, có dê béo tới, nếu như sức mạnh của đối phương không tồi, chúng ta phải kiếm chác vài thứ.
Người bình thường mà muốn đi vào thành Lạc Nham thì chỉ cần giao nộp một chút vàng bạc là được, nhưng nếu như có võ giả có sức mạnh không thấp cũng không cao tới đây, vậy thì chắc chắn sẽ bị bọn họ vơ vét mấy món linh tinh như chút tài nguyên tu luyện.
Nơi này là một trong những con đường buôn bán quan trọng nối liền với ba mươi sáu nước Tây Vực, có thể nói những đội buôn kia có thể buôn bán một vốn bốn lời, căn bản bọn họ không thiếu mấy món vàng bạc, cho nên đương nhiên bọn họ cũng giao nổi phí qua đường.
Hơn nữa nhưng đội buôn dám đến ba mươi sáu nước Tây Vực cũng đều có các thế lực lớn của võ lâm Trung Nguyên chống lưng, nên đám người giữ thành cũng không dám làm quá đáng.
Cho nên bọn họ thích nhất là kẻ đi một mình thế này, mấy võ giả Tiên Thiên này có mấy thế lực lớn trong Thành Lạc Nham chống lưng nên bọn họ cũng sẽ không sợ vài tên lữ khách đi một mình ở Lương Châu Đạo.
Chờ đến khi Tô Tín tới gần, mấy tên võ giả trong đó vừa định đứng ra thì bị mấy người khác trong đó liều mạng ngăn lại, trên mặt những người đó lộ ra nụ cười khiêm tốn, nói.
- Xin mời đại nhân.
Tô Tín liếc nhìn mấy người kia một chút, trực tiếp quay người tiến vào trong thành Lạc Nham.
Chờ khi Tô Tín rời đi không còn bóng dáng nữa, lúc này mấy tên võ giả bị giữ chặt mới nghi ngờ nói.
- Các ngươi kéo ta lại làm gì? Chúng ta đều biết mấy nhân vật lớn không thể trêu chọc ở Lương Châu Đạo, cái vị nhìn như là tới từ bên ngoài cũng đáng được chúng ta đối đãi như thế sao?
Mặc dù mấy người bọn họ được phái tới đây canh giữ thành, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ bị các thế lực của mình xem thường.
Chính vì bản thân bọn họ khá thông minh cho nên mới được phái đến trên vị trí này.
Nếu như có nhân vật lớn hoặc là có nhân vật gì không thể trêu chọc mà tới đây thì bọn họ cũng sẽ bẩm báo kịp thời.
Nhưng mà tên kỳ lạ mang mặt nạ Sở Giang Vương trước mắt cũng không để lộ ra hơi thở của bản thân, bọn họ chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, thế nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc vị này là nhân vật lớn nào của Lương Châu Đạo.
Một người trong đó cười lạnh nói.
- Chắc là hôm qua mấy người các ngươi đều ngủ trong Xuân Hương Các nhỉ? Tinh thần cũng bị mấy con điếm kia ép khô, cho nên ngay cả chuyện lớn như vậy xảy ra ở phủ Lũng Nam phủ mà cũng không biết?
Mấy người kia lắc đầu, nghi ngờ hỏi.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở phủ Lũng Nam?
Sắc mặt của người mới vừa nói nghiêm túc rồi nói.
- Bốn tên cường giả của Địa Phủ ra tay muốn lấy một món đồ của Ác Nhân Cốc, kết quả Ác Nhân Cốc không đồng ý, thế là bốn người Địa Phủ hợp lực trực tiếp chém chết bảy kẻ ác của Ác Nhân Cốc tại chỗ, toàn bộ Ác Nhân Cốc sụp đổ, hoàn toàn bị hủy diệt!
Mấy tên võ giả Tiên Thiên canh giữ thành lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, vậy mà hôm qua bọn họ lại bỏ qua chuyện lớn như vậy, vừa rồi suýt nữa bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn.
Người lúc nãy muốn ra tay với vị kia chỉ về hướng vào thành của Tô Tín, run rẩy nói.
- Vị vừa nãy chính là Sở Giang Vương của Địa Phủ ư?
- Ngoài hắn ta ra thì còn ai vào đây nữa?
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Sở Giang Vương của Địa Phủ đến thành Lạc Nham, chỉ sợ là có chuyện lớn xảy ra!
Bọn họ vội vàng phái mấy người đi báo cho các thế lực lớn của thành Lạc, để bọn họ chuẩn bị sớm chút.
Mà Tô Tín đang đi trong thành Lạc Nham lại không có cảm giác gì, chuyện của thành Lạc Nham không liên quan gì tới hắn, hắn chỉ đến tìm Khương gia kia thôi.
Nhưng chờ đến khi Tô Tín đi đến trước cửa Khương gia trong thành Lạc Nham thì hắn lại sững sờ.
Bởi vì Khương gia kia đã người không nhà trống, cả sân nhà đều trống rỗng, lộ vẻ vô cùng hoang vu.
- Khương gia bị người ta tiêu diệt rồi ư? Hình như cũng không phải.
Tô Tín nhíu mày.
Nếu như Khương gia thật sự bị người ta tiêu diệt, vậy thì thế nào cũng phải sót lại một chút vết tích mới đúng, nhưng mà lúc này bọn họ lại thấy trong Khương gia này cũng không có mùi máu tanh gì, cũng không có vết tích đánh nhau.
Nhưng mà nếu đúng như thế thì Khương gia bây giờ là sao? Chuyển đi rồi ư?
Nên biết rằng, một tông môn thế gia mà muốn chuyển đi thì cũng không phải đơn giản như thế, một thế lực kinh doanh nhiều năm ở đây như vậy, quan hệ rắc rối khó gỡ, chuyển đi một cách tùy tiện thì gây ảnh hưởng rất lớn với toàn bộ thế gia.
Đặc biệt là ở nơi hoang vắng như Lương Châu Đạo này, phạm vi của đất hoang còn nhiều hơn cả châu phủ và ốc đảo, bọn họ không sống cho tốt ở đây thì còn có thể chuyển đi đâu?
Tạm thời Vương Ngọc không ở đây, Tô Tín lại cố tình để lộ thân phận của bốn đại thần bộ để đến điều tra Khương gia này một chút, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì có chút không ổn.
Tô Tín dùng thân phận của bốn đại thần bộ để xuất hiện là rất bình thường, dù sao bốn đại thần bộ của Lục Phiến Môn cũng rất ít khi ở lâu trong căn cứ chính của Lục Phiến Môn.
Nhưng mà dù như vậy thì lỗ hổng trên người Tô Tín cũng hơi nhiều.
Tô Tín, một trong bốn đại thần bộ đến Lương Châu Đạo trông rất bình thường, nhưng mà Sở Giang Vương của Địa Phủ lại muốn tìm Khương gia này, qua một thời gian ngắn sau thì Tôn Tín – một trong bốn đại thần bộ cũng phải đến tìm Khương gia, người sáng suốt vừa nhìn liền biết trong việc này có chút không đúng, cho nên Tô Tín để lộ ra thân phận vốn có của bản thân vào lúc này thì lại có chút không phù hợp.
Ngay lúc Tô Tín muốn tìm thế lực võ lâm của thành Lạc Nham để hỏi thăm một chút tin tức thì bốn thế lực võ lâm của thành Lạc Nham đã tìm tới cửa.
Bốn thế lực này theo thứ tự là Trương gia, Khâu gia, Xích Hỏa Tông và Sa Thiên Bang của Thành Lạc Nham.
Bốn người mạnh nhất của bốn nhà này đều có tu vi cảnh giới Dung Thần, trước kia còn thêm Khương gia nhưng bây giờ lại chỉ còn lại có bốn nhà này.
Bốn võ giả cảnh giới Dung Thần đi tới làm lễ với Tô Tín, nói.
- Xin ra mắt Sở Giang Vương đại nhân của Địa Phủ, Sở Giang Vương đại nhân đến thành Lạc Nham của ta là để tìm Khương gia đúng không?
Tư thế của bốn người này rất thấp, đối mặt với Tô Tín lại như là đối mặt với tiền bối cảnh giới Dương Thần nhưng trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Mặc dù bọn họ cũng là cảnh giới Dung Thần, nhưng dù cùng cảnh giới Dung Thần, bọn họ lại khác với những võ giả cảnh giới Dung Thần của Địa Phủ một trời một vực.
Đặc biệt là vị Sở Giang Vương trước mặt này, vị này chính là người đã chém chết niềm kiêu ngạo to lớn của ma đạo "Vạn Độc Ma Quân" Cừu Phi Dư đã sắp lên đến cảnh giới Dương Thành, kẻ đứng thứ sáu trên Bảng Đen của Ác Nhân Cốc, đối với những võ giả bình thường có cảnh giới Dung Thần Cảnh như bọn họ, đừng nói là đánh đơn, dù bọn họ có hợp sức lại cùng nhau thì đoán chắc cũng không phải là đối thủ của vị Sở Giang Vương trước mắt này.
Tô Tín cũng không giấu diếm đối với thắc mắc của mấy người này, hắn trực tiếp gật đầu nói.
- Không sai, ta chính là muốn tìm người của Khương gia này, nói cho chính xác một chút thì muốn tìm đồ mà Khương gia nắm trong tay.
Bốn võ giả cảnh giới Dung Thần của thành Lạc Nham nhìn nhau, gia chủ của Trương gia trong đó chắp tay một cái rồi nói.
- Sở Giang Vương đại nhân muốn tìm Khương gia thì cũng đã chậm rồi, bởi vì bây giờ đã không còn Khương gia nữa.
Tô Tín nhíu mày hỏi.
- Ồ? Khương gia này bị người ta tiêu diệt rồi ư?
Gia chủ của Trương gia lắc đầu nói.
- Không phải là bị người ta tiêu diệt, mà là Khương gia chủ động gia nhập vào một liên minh mới nổi dậy gần đây trong Lương Châu Đạo, tên là Thần Đạo Minh, cho nên bây giờ Khương gia chính là người của Thần Đạo Minh, đương nhiên đồ của Khương gia cũng đã thành đồ của Thần Đạo Minh.
Tông chủ của Xích Hỏa Tông lắc đầu nói.
- Thần Đạo Minh này làm việc một cách bí ẩn ngang ngược, thời gian bọn họ thật sự nổi dậy ở Lương Châu Đạo cũng không đến ba năm, hai năm trước đều ẩn giấu dưới mặt đất, thẳng đến năm nay mới trồi lên mặt nước, vừa nổi lên đã có thế lực kinh người, nếu Sở Giang Vương đại nhân muốn đồ trong tay bọn họ thì cũng không phải là khó bình thường thôi đâu.
Mấy người kia ngươi một lời ta một lời, hầu như trực tiếp miêu tả Thần Đạo Minh kia trở thành tà giáo có âm mưa động trời, làm việc còn vô cùng ngang ngược.
Nhưng mà Tô Tín vẫn luôn nhìn bọn họ, không nói năng gì, có một luồng lạnh lẽo tản ra quanh người, trực tiếp khiến lòng bốn người lạnh đi, lời sắp nói ra cũng bị áp lực mạnh mẽ của Tô Tín chặn ép trở lại.
Tuy mọi chuyện nhỏ nhưng tốt xấu lẫn lộn, không nên khinh thường thế lực tà ác.
Sao Tô Tín có thể không biết ý định của mấy người kia là gì?
Thế lực của Lương Châu Đạo thay đổi nhanh chóng, thật sự vượt qua tưởng tưỡng của giới võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần ngươi có sức mạnh thì hầu như không bao lâu là ngươi có thể thăng tiến.
Rất giống như Ác Nhân Cốc kia, tổng cộng nó chỉ mới có hơn mười năm lịch sử thì đã sắp thăng lên thành Cửu Ngục Tà Ma, nếu đặt nó ở nơi khác thì khó mà tưởng tượng nổi.
Mà suy nghĩ của bốn nhà thành Lạc Nham cũng rất đơn giản, ý lời trong lời ngoài của họ chỉ có một, đó chính là châm ngòi cho Tô Tín ra tay với Thần Đạo Minh kia, mượn tay Tô Tín để lấy dao giết người.
Cũng không biết là do bọn họ thấy người xuất thân từ Địa Phủ tu luyện tới mức đầu óc ngớ ngẩn không phát triển, hay bọn họ quá đề cao kỹ xảo diễn xuất của mình.