Người trong đại sảnh nghe những thủ hạ Tiêu Ma Vân nói những lời này liền nổ tung nồi.
Tô Tín cũng quá mức hung hăng càn quấy cuồng vọng, bọn họ chưa tìm tới đã chủ động khiêu khích bọn họ.
Chúc Ngôn Tín lúc này vung vẫy Nhân Bảng trong tay và lớn tiếng kêu gào: “Tô Tín cũng quá kiêu ngạo, hắn thật cho rằng leo lên vị trí năm mươi bốn Nhân Bảng là có thể không đặt chúng ta vào trong mắt sao?”
Đám thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh lúc này xúc động, ba tên trại chủ Hoa Âm sơn vô cùng bình tĩnh.
Tô Tín đã từng nói qua Thượng Quan Ngạn Khanh không có khả năng thu phục đạo phỉ Hoa Âm sơn, hiện tại bọn họ ngồi ở nơi này, bản thân Thượng Quan Ngạn Khanh ngồi ở chủ vị, bọn họ lại không phải thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh, song phương chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.
Sắc mặt Thượng Quan Ngạn Khanh biến thành âm trầm, không nghĩ tới Tô Tín vừa lên Nhân Bảng đã đè mình xuống, Tiêu Ma Vân còn cho người truyền những lời này.
Nếu làbình thường, Thượng Quan Ngạn Khanh nhất định sẽ đi Thường Ninh phủ một chuyến gặp Tô Tín, xem hắn dựa vào lực lượng gì mà dám nói như vậy.
Hiện tại hắn phải tạm thời ẩn nhẫn, chỉ cần chuyện này làm thành, cho dù hắn thua trong tranh đấu với Tiêu Ma Vân, Thượng Quan thế gia cũng không trừng phạt
hắn, ngược lại sẽ ngợi khen hắn, thậm chí có khả năng đề bạt hắn thành một trong những người thừa kế gia chủ.
Đấu tranh với Tiêu Ma La tôi luyện chỉ là trò chơi của gia tộc mà thôi, nhưng chuyện này lại giúp thực lực Thượng Quan thế gia tăng lên rất lớn.
Cho nên Thượng Quan Ngạn Khanh trầm giọng nói: “Đều câm miệng! Bây giờ không phải là thời điểm đi tìm Tô Tín, tất cả thành thật cho ta.
Thượng Quan Ngạn Khanh vừa lên tiếng, Chúc Ngôn Tín đành phải hậm hực ngồi xuống.
“Hàn trại chủ, lăng mộ bên kia đào móc thế nào rồi?”
Thượng Quan Ngạn Khanh nhìn sang ‘ Âm Quỷ đao ’ Hàn Nghiễm.
Hàn Nghiễm trầm giọng nói: “Có chút không quá thuận lợi, dù sao ngươi cũng biết, Hoa Âm sơn khong phải địa bàn của ba chúng ta, các trại chủ khác còn ở đây, cho dù bắt đầu đào móc tại địa phương chúng ta cũng phải cẩn thận một ít, không thể kinh động đối phương.”
Thượng Quan Ngạn Khanh cau mày nói: “Vì sao chậm như vậy? Ta đã thông tri người Thượng Quan gia tới, đến lúc đó các ngươi còn không đào xong lăng mộ, người gia tộc tới sẽ làm cây to đón gió, sẽ dễ dàng bị người ta phát hiện.”
Sắc mặt ba người Hàn Nghiễm lúc này biến đổi: “Thượng Quan công tử ngươi có ý gì? Lúc trước chúng ta đã nói tốt rồi, đồ vật sau khi đào móc lăng tẩm chúng ta bốn ngươi sáu, vì sao hiện tại ngươi thông tri người Thượng Quan gia tới?”
Thượng Quan Ngạn Khanh cười lạnh nói: “Chẳng lẽ các ngươi quên người trong lăng tẩm là ai sao? Đây chính là cường giả Dương Thần Cảnh ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân!”
“Cho dù ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân thân là kiếm tu, sẽ không bố trí bẫy rập độc ác trong lăng tẩm nhưng sau khi hắn tọa hóa kiếm khí không tiêu tan, chúng sẽ tụ tập giữa lăng tẩm.”
“Chỉ bằng thực lực của các ngươi bị kiếm khí dính vào người là có thể chết tại chỗ, ta không tìm cao thủ gia tộc tới, các ngươi còn không thể bước vào cửa lớn a.”
Sắc mặt ba người Hàn Nghiễm vô cùng khó coi, Thượng Quan Ngạn Khanh nói
‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân sau tọa hóa còn bảo tồn kiếm khí, bọn họ làm sao biết việc này?
Bọn hắn nói cho cùng chỉ xuất thân đạo phỉ mà thôi, đời này còn không có tư cách gặp mặt Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư, làm sao biết cường giả Dương Thần Cảnh sau khi tọa hóa là cái dạng gì.
Hàn Nghiễm ho khan một tiếng nói: “Thượng Quan công tử, người Thượng Quan gia tiến vào cũng được, nhưng đồ vật trong lăng tẩm...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Thượng Quan Ngạn Khanh cắt đứt: “Hàn trại chủ, Thượng Quan gia ta lần này chuẩn bị phái Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư tới nơi này, việc phân chia đồ vật cũng phải thay đổi.”
“Phải biết rằng chuyện dưới Hoa Âm sơn có lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân là ta mang tin tức tới, các ngươi chỉ phụ trách đào móc mà thôi, hơn nữa cuối cùng thăm dò lăng tẩm cũng là Thượng Quan gia ta làm.”
“Hàn trại chủ, nói chuyện cần phải bằng lương tâm, các ngươi cho rằng chuyện các ngươi đang làm có tư cách cầm bốn thành hay sao?”
Hàn Nghiễm đè nén lửa giận hỏi: “Chúng ta có thể cầm mấy thành?”
Thượng Quan Ngạn Khanh duỗi một ngón tay nói: “Một thành.”
“Thượng Quan Ngạn Khanh! Ngươi khinh người quá đáng.”
Tứ trại chủ ‘ Địa Lưu Nhận ’ Ngô Tam Trùng lúc này vỗ bàn đứng lên.
Từ bốn thành biến thành một thành, tướng ăn của Thượng Quan Ngạn Khanh quá mức khó nhìn rồi.
Hàn Nghiễm lão thành một ít, hắn không có xúc động giống như Ngô Tam Trùng, sắc mặt hắn khó nhìn và nói: “Thượng Quan công tử, đồ trong lăng tẩm chỉ phân cho chúng ta một thành, chúng ta làm sao chia?”
“Phải biết rằng Hoa Âm sơn là nơi của chúng ta, nhưng chờ tới lúc chúng ta đào xong, đám người đại trại chủ chắc chắn sẽ biết tin tức, tối thiểu chúng ta không thể sống tiếp tại Hoa Âm sơn, thậm chí chúng ta không thể tiếp tục lưu lại Tương Nam này.”