Tô Tín bên này phát hiện thứ tốt và thu vào túi giới tử của mình, bên ngoài lại truyền tới âm thanh xôn xao, trong đó vẫn có chút động tĩnh đánh nhau, hơn nữa vừa đánh vừa lao về hướng của Tô Tín.
Tô Tín trực tiếp tăng tốc độ lấy các tảng đá trong đại điện, lúc này cửa điện cũng bị đẩy ra, người đi tới chính là Thanh Thành kiếm phái và cả người Bạch Liên giáo.
Nhìn thấy trong đại điện có người, cho dù người Thanh Thành kiếm phái hay là người Bạch Liên giáo đều sững sờ.
Dẫn đội bên phía Thanh Thành kiếm phái chính là hai võ giả Dung Thần Cảnh, bên phía Bạch Liên giáo chỉ có một người, hiển nhiên đang lâm vào hạ phong.
Nhưng hắn có thể bằng vào một người ngăn cản hai người Thanh Thành kiếm phái, lại đánh nhau lâu như thế, có thể thấy được thực lực của hắn.
Một trong hai võ giả Dung Thần Cảnh Thanh Thành kiếm phái lại là người quen biết cũ với Tô TÍn, đó chính là trưởng lão Phương Thụy vừa mới đột phá Dung Thần Cảnh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Tín, hai mắt Phương Thụy lập tức đỏ bừng, sát cơ trong nội tâm sắp tràn ra ngoài.
Mối thù giết con không đội trời chung, thù hận giữa hắn và Tô Tín không dễ dàng kết thúc như vậy, song phương căn bản có thù không chết không thôi.
Nhưng hiện tại hắn có tu vi Dung Thần Cảnh cũng có quan hệ với Tô Tín.
Phương Thụy thân là trưởng lão Thanh Thành kiếm phái nhưng thiên phú của hắn không tính là quá tốt, hắn phải hơn năm mươi tuổi mới có thể đột phá Hóa Thần Cảnh, thiên phú chỉ xem như bình thường mà thôi.
Đời này hắn vô vọng đột phá Dung Thần Cảnh, nhưng ai nghĩ tới cũng bởi vì Tô Tín giết con mình, hận ý trong nội tâm Phương Thụy ngập trời, cũng bởi vì trong lòng của hắn có hận ý nên chèo chống hắn đột phá Dung Thần Cảnh.
Thù hận cũng là lực lượng, nếu không Tô Tín cũng không thể thi triển Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng.
Lực lượng thù hận có thể trợ giúp Phương Thụy đột phá đến Dung Thần Cảnh, có thể nghĩ hắn hận Tô Tín bao nhiêu.
Lúc này Phương Thụy không có phát tác, tuy hắn đã đột phá Dung Thần Cảnh nhưng đối với bất cứ tông môn nào, lợi ích tông môn vĩnh viễn sẽ đặt ở vị trí đầu tiên, thù hận của ngươi chỉ có thể đặt ở vị trí thứ hai.
Trước mắt là thời khắc mấu chốt thăm dò Cửu Trọng Kiếm Các, hắn không để ý lợi ích tông môn đi gây phiền toái cho Tô Tín cũng là thị phi chẳng phân biệt được.
Huống chi bên cạnh hắn còn có một trưởng lão Dung Thần Cảnh của Thanh Thành kiếm phái, hắn càng không thể tùy ý làm bậy.
Ánh mắt Phương Thụy nhìn vào trong đại điện sau đó cười lạnh nói với Tô Tín:
Tô đại nhân, xem ra ngươi thu hoạch ở đây không nhỏ ah, kiếm uyển chính là nơi Cửu Trọng Kiếm Các dạy bảo kiếm đạo cho đệ tử nhà mình, hiện tại rỗng tuếch, chắc hẳn đã rơi vào trong túi Tô đại nhân a? Nhiều thứ như vậy, Tô đại nhân có thể ăn nổi hay sao?
Bởi vì Tô Tín vừa tới đã xuất hiện trong đại điện, cho nên hắn cũng không biết nơi này là nơi nào.
Bây giờ nghe Phương Thụy nói thế, nơi này hiển nhiên là nơi Cửu Trọng Kiếm Các dạy bảo đệ tử.
Phương Thụy vừa nói ra lời này, tất cả mọi người nơi đây tập trung ánh mắt nhìn sang Tô Tín, trong mắt lộ ra một tia tham lam.
Trước đó bọn họ đã tranh đoạt một khối thí kiếm thạch bên ngoài đại điện.
Thí kiếm thạch chính là nơi đệ tử kiếm uyển sau khi xuất sư sẽ lưu lại một vết kiếm trên thí kiếm thạch, đại biểu võ công chính mình đã tiểu thành, có thể xuất sư.
Trong võ lâm hiện tại có thực lực gì mới có thể xuất sư? Tối thiểu cũng phải có cảnh giới Tiên Thiên mới có thể bước chân vào giang hồ.
Vào thời kỳ thượng cổ, Hóa Thần Cảnh mới đại biểu xuất sư, thí kiếm thạch bên ngoài có tới mấy trăm tên võ giả Hóa Thần Cảnh lưu lại vết kiếm, các loại kiếm ý xông lên trời, đặt ở bên ngoài tuyệt đối là chí bảo.
Thí kiếm thạch không là gì so với những tảng đá có vết kiếm bị Tô Tín lấy đi.
Tô Tín thu hồi những tảng đá lớn kia, mỗi vết kiếm đều là cường giả trên Dung Thần Cảnh lưu lại, trong đó không thiếu Dương Thần Cảnh.
Một cường giả Dương Thần Cảnh lưu lại vết kiếm còn có ý nghĩa hơn võ giả Hóa Thần Cảnh lưu lại vết kiếm.
Một trưởng lão Dung Thần Cảnh Thanh Thành kiếm phái trầm giọng nói:
Tô đại nhân, giao đồ vật ra đây, lần này ngươi triều đình chỉ có một mình ngươi tới đây, ngươi lấy đi nhiều đồ vật như thế, cho nên cam chịu số phận đi, muốn trách cũng chỉ có thể trách Đại Chu lần này phản ứng chậm, cũng chỉ có một mình ngươi tới đây.
bên ngoài, thực lực và thân phận của Tô Tín làm hắn rất khó giải quyết, hiện tại đang ở trong Cửu Trọng Kiếm Các thì không coi là cái gì.
Bọn họ chỉ dẫn hơn mười người đi vào nơi đây, Tô Tín nhưng lại chỉ có một người, dùng lực lượng của hắn có thể giữ được bảo vật sao?
Tô Tín lắc đầu nói:
Kỳ thật ta vốn cho rằng chúng ta có thể liên thủ, các ngươi cũng biết rõ uy thế của Thiên đình và Địa phủ, chỉ bằng những người các ngươi hiện tại có thể địch nổi Thiên đình cùng Địa phủ sao?
Hiện tại đây chỉ là lợi ích cực nhỏ mà thôi, còn không có có nhìn thấy bảo bối chính thức liền bắt đầu tự giết lẫn nhau, đáng giá sao?
Đáng giá hay không cũng không phải do ngươi nói? Lâm đường chủ, ngươi nói đúng không?
Ánh mắt Phương Thụy nhìn sang võ giả Dung Thần Cảnh của Bạch Liên giáo.
Hắn là một vị đường chủ của Bạch Liên giáo, tuy thanh danh không xuất hiện trên giang hồ nhưng hắn xuất thân Bạch Liên giáo, có mấy người là kẻ đơn giản?
Vừa rồi bọn họ còn đánh tới đánh lui, hiện tại Lâm đường chủ quay người cười
nói:
Tô đại nhân, đạo trưởng Thanh Thành kiếm phái nói đúng, ngươi nên giao túi giới tử ra đây đi, tránh chúng ta động thủ lần nữa, đến lúc đó tất cả mọi người chậm trễ thời gian.